Tô Ngọc Kiều không chịu thừa nhận biệt hiệu hũ dấm của mình, bắt đầu dùng ngón tay gọi tên các món ăn: “Em muốn ăn thịt kho đậu, vịt quay Bắc Kinh, cơm bát bảo, bánh hấp...”
"Tổ tông ơi, em có thể nói cho anh biết món anh có thể làm được không?"
Lục Kiêu ngắt lời, vuốt tóc cô an ủi: "Ngoan, chờ cuối tháng chúng ta chuyển đến quân khu mới, anh sẽ dẫn em vào nội thành ăn đặc sản ở đây.”
Tối hôm qua sau khi nói chuyện rõ ràng, Lục Kiêu cũng nói cho cô biết về việc anh xin nhà ở khu quân sự, đến đó cô có thể sắp xếp thế nào cũng được.
‘’Được rồi, hôm nay chúng ta ăn khoai tây sợi và rau trộn cà chua đi.”
Lục Kiêu: "Được, em và Tiểu Bảo chơi một lát, bữa ăn sẽ sớm xong thôi.”
Ăn trưa xong, Lục Tiêu lại đổ đầy lu nước, dặn dò hai mẹ con lần cuối rồi đi về trụ sở trung đoàn.
Buổi chiều khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, đúng lúc gặp Trương Mai đến gặp cô và mang cho cô rất nhiều nấm mà cô ấy vừa hái trên núi sáng nay.
Trương Mai nói:
"Hai ngày trước trời mưa, tôi ở nhà buồn chán. Sáng nay tôi và Tiểu Quyên đi dạo trên núi, vốn định đến gọi cô nhưng sáng sớm lại gặp phó quân đoàn Lục đang giặt quần áo trong sân. Xấu hổ quá không dám vào.”
Tô Ngọc Kiều trong lòng nói, cũng may chị không tới, nếu không tin tức cô ngủ đến lúc nắng phơi mông không phải cũng truyền đi ra ngoài.
"Chị ơi, những cây nấm này đều ăn được à?"
Tô Ngọc Kiều đổi chủ đề hỏi.
Trương Mai gật đầu: “Ăn được. Trên núi có nhiều loại nấm lắm, loại nào không biết chị cũng không dám hái. Đây đều là những loại chị từng ăn trước đây.”
Hai người trò chuyện một lúc, Trương Mai nhớ tới bột mình vừa làm, không lâu sau đã quay về.
Sau khi cô ấy đi, Tô Ngọc Kiều nhìn bùn đất bừa bộn trong sân không có ý định đi ra ngoài, sau đó nhớ tới tấm rèm mà mình suy nghĩ đã lâu, vội quay vào nhà xem qua đống vải mình mang đến. Cuối cùng, Tô Ngọc Kiều chọn một mảnh vải cotton màu xanh da trời, dùng kéo cắt thành kích thước phù hợp, cuối cùng treo rèm cản sáng lên cửa sổ.
Buổi tối Lục Kiêu trở về, hai tay cầm đầy đồ vật, đây là những món đồ được viết trên tờ giấy anh đưa cho bộ phận hậu cần trước đó. Nhưng lúc này, Tô Ngọc Kiều cảm thấy những thứ này được giao không đúng lúc, cô đã được Lục Kiêu cho biết, bởi vì đoàn trưởng Lưu vội vàng về quân khu chi nhánh bàn giao nên trung đoàn của bọn họ đành phải quay về. Lần này trước năm ngày, cũng có nghĩa là ba ngày sau bọn họ sẽ trở về, rời khỏi nơi này.
Theo Lục Kiêu nói, trong quân khu có sáu trung đoàn, được phân công vào các quân chủng khác nhau, tuy nhiên, mỗi năm họ thay phiên nhau đi làm nhiệm vụ đóng quân, thường là ba tháng, cũng có những trường hợp đặc biệt có thể kéo dài thời gian thực hiện nhiệm vụ hoặc về sớm nhưng hầu như trung đoàn nào cũng có một nhiệm vụ mỗi năm một lần.
Nhóm của Lục Kiêu bắt đầu vào tháng tư năm nay và kết thúc vào cuối tháng sáu. Bây giờ vì đoàn trưởng Lưu nên họ về sớm sẽ không ảnh hưởng gì. Nói cách khác, sau khi mua những thứ này, họ phải đóng gói lớn nhỏ chuyển về nhà mới trong quân khu, nếu không nếu ở đây sẽ bị thất lạc hoặc bị hỏng, họ sẽ không kịp tìm người giải thích được.
‘’Không sao, chúng ta dùng trước đi. Đến lúc đó sẽ có thẻ quân sự chuyên dụng cho người nhà quân đội chở đồ, như vậy cũng không phiền lắm.”
Lục Kiêu nói. Chỉ vậy thôi, Tô Ngọc Kiều nhặt những thứ đó lên, nhìn từng cái một, cô cảm thấy trước đây mình không thích những thứ này còn bây giờ phải dùng tạm. Lục Kiêu đỡ vai cô, cùng cô xem rồi nói: “Chờ đến khu quân sự, anh sẽ dẫn em đến trung tâm thương mại thành phố mua đồ mới. Có thể không bằng đồ ở thủ đô, nhưng chất lượng phải tốt hơn những thứ này.”
Lục Kiêu nói, khiến cô rất mong đợi.
‘’Ừ.”
Lục Kiêu cười: “Vậy ăn cơm trước đi.”
Tô Ngọc Kiều nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, sửng sốt một lát, từ lần trước nói rõ ràng xong thì anh thật sự càng cười càng nhiều hơn.