Ngày hôm sau, Tô Ngọc Kiều vẫn ở nhà không ra ngoài, mãi đến ngày thứ ba, khi bùn đất trước cửa đã khô, đế giày không còn đóng bùn nữa, Tô Ngọc Kiều mới ôm lấy tiểu Bảo chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Đầu tiên, đến ngồi ở nhà Trương Mai một lúc, những bông hoa rực rỡ trong sân nhà cô ấy bị mưa rải rác khắp nơi cách đây hai ngày, hôm nay lại thấy nhiều nụ hoa hé nở lại mọc lên. Mùi thơm nồng nàn của các loại hoa ập vào mũi cô, sau khi Tô Ngọc Kiều được Trương Mai đồng ý, lúc rảnh rỗi cô hái rất nhiều, muốn phơi khô để làm túi hoa khô và trà hoa.
‘’Chị đã từng ăn bánh hoa đặc sản ở đây rồi, nhưng không ngờ nó có thể pha thành trà.” Trương Mai hào phóng để cô tùy ý hái.
Tô Ngọc Kiều nhìn chằm chằm cây hoa nhài ở góc phòng bếp, trên những chiếc lá xanh điểm xuyến những bông hoa nhỏ màu trắng, so với những cây hoa trà và hoa hồng khác trong sân thì không thu hút tí nào. Nhưng chỉ cần đến gần là có thể ngửi thấy, bông hoa nhài nhỏ cũng có hương thơm tươi mát riêng của nó. Ngoài hoa nhài, Tô Ngọc Kiều còn hái rất nhiều hoa hồng, đáng tiếc Trương Mai trồng hạt giống hoa bình thường, không phải hoa ăn được, nếu không cô có thể tự mình làm bánh hoa.
Trước đây, đồng đội của ông nội Tô ở quê hương đã tặng ông một số đặc sản của tỉnh Vân Thành, Tô Ngọc Kiều cũng từng nếm thử bánh hoa, cô vẫn còn nhớ trong đó có một loại có vị mật ong hoa hồng, đặc biệt thơm ngon.
Tuy nhiên, Lục Kiêu nói rằng sau khi chuyển đến chi nhánh quân khu, anh sẽ dành một ngày để đưa cô và Tiểu Bảo vào thành phố chơi, cô sẽ sớm được ăn chiếc bánh hoa mà cô hằng mong ước.
Ngồi ở nhà Trương Mai một lúc, Tô Ngọc Kiều thấy cũng sắp đến giờ ăn trưa nên hôm nay định dẫn Tiểu Bảo đến trụ sở trung đoàn tìm Lục Kiêu.
Đỡ khỏi anh mỗi ngày chạy đi chạy lại để giao đồ ăn cho họ, thêm rắc rối.
Thật ra Tô Ngọc Kiều cũng đang cân nhắc có nên học nấu ăn hay không nhưng cô thật sự không dùng được bếp đất, không thể nhóm lửa, bước đầu tiên học nấu nướng đã thất bại.
Trong nhà của cô trước đây dùng ga, chỉ cần bật lên là sẽ cháy, đáng tiếc ở đây không phổ biến, không biết ở khu quân sự có dùng ga không, nếu có thì cô ấy có thể tự nấu ăn.
Khi đến nơi, vẫn còn một khoảng thời gian trước bữa trưa, Tô Ngọc Kiều nhìn thấy Lục Kiêu cùng các binh sĩ trên sân tập từ xa, cô không làm phiền anh mà quay lại tìm Trần Tiêu trong phòng quân y.
Phòng y tế yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai người lính vô tình bị bong gân hoặc giãn cơ trong quá trình huấn luyện, họ sẽ đến chỗ Trần Tiêu kê một ít thuốc giảm đau rồi rời đi, cô ấy hầu như luôn ở một mình. Lúc Tô Ngọc Kiều đến, cô vừa mới xoa bóp xong cho một người lính bị bong gân cánh tay, còn chưa kịp rửa tay bằng cồn, mời cô ngồi đâu cũng được trong khi cô ấy ra ngoài rửa tay. Những người dân làng bị thương được quân đội giải cứu trong hai ngày qua đều đã rời đi, Lục Kiêu nói rằng quân đội tiếp theo sẽ cử người đến giúp xây dựng lại ngôi làng.
Hy vọng nhà bà Hảo sẽ được xây dựng càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, người ta lại không được nhắc tới như vậy, ngay khi cô nghĩ đến bà Hảo và cháu gái của bà thì có một cậu lính trẻ dẫn hai bà cháu vào trước cửa phòng y tế. Mấy người gặp Trần Tiêu mới rửa tay xong ở cửa, người lính gãi đầu nói:
“Họ nói đến để cảm ơn bác sĩ Trần và các chiến sĩ cứu viện, tôi không cho họ vào thì bà ấy cứ quỳ mãi…”
Người lính trẻ không còn cách nào khác đành dẫn họ đến phòng quân y. Trần Tiêu nhanh chóng đỡ bà Hảo đang cúi xuống cúi chào, chạm vào đầu cô bé, nói điều gì đó với cậu lính trẻ rồi dẫn họ vào phòng y tế.
Bà Hảo nhìn thấy Tô Ngọc Kiều ở đó, vội vàng dẫn cô bé muốn đi tới cúi đầu cảm ơn.