Bà còn nhớ người con gái tốt bụng này đã mang đồ ăn đến cho bà và để lại một lon sữa bột cho cháu. Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo không tiện đỡ bà, vội vàng tránh sang một bên nói: “Bà Hảo, bà không cần cảm ơn cháu, cháu không làm gì cả, là quân nhân và y sĩ đã cứu bà và cháu gái của bà.”
Bà Hào ngẩng đầu lên, lắc đầu với đôi mắt ướt át, sau đó nói rất nhiều lời mà cô không hiểu. Cô chỉ hiểu được một vài từ đơn giản như “cảm ơn”, “giúp đỡ”, “cơm”,...
Trần Tiêu giúp cô dịch: "Bà Hảo có ý cảm ơn ngày hôm đó cô đã mang đồ ăn cho bà, sữa bột mà cô đưa cho bà quá đắt, bà không thể nhận.”
"Không sao đâu bà Hảo, sữa bột là để cháu gái bà bồi bổ cơ thể, cháu gái bà thiếu dinh dưỡng quá, ăn thứ này tốt cho sức khỏe.”
Tô Ngọc Kiều vốn định ngày hôm đó cho tiền nhưng bà Hảo không chịu nhận, nếu đưa lại thì bà vội vàng quỳ xuống.
Tô Ngọc Kiều sợ hãi vội cất tiền đi, nhưng cô thấy cô bé đáng thương quá nên đưa bình sữa bột tiểu Bảo mới ăn non nửa lại, đi lên kéo Trần Tiêu đưa cho bà Hảo trước khi rời đi.
Kết quả là bà Hảo thậm chí còn từ chối nhận cái này, tình trạng cháu gái vừa tốt lên đã dẫn người đi rồi.
"Cảm ơn, cảm ơn vì đã cứu mạng... A Mãn.”
Bà Hảo lắp bắp nói tiếng phổ thông vừa học được, trên khuôn mặt đầy vẻ chân thành. Cô bé tên A Mãn đưa ra một chiếc giỏ có phủ một mảnh vải thô màu xanh lam, bên trong có hai miếng thịt xông khói cỡ lòng bàn tay đã được rửa sạch sẽ.
"Cái này được đào ra từ nhà em. Cảm ơn chị đã cứu chữa em.”
A Mãn có thể nói tiếng phổ thông. Mẹ của cô từng học tiểu học và dạy cô biết chữ và nói tiếng phổ thông. Thật không may, mẹ của cô đã vào núi khi cô sáu tuổi và không bao giờ quay trở lại. Đến bây giờ vẫn không tìm thấy.
Cô bé A Mãn có mái tóc như cỏ khô, mặc một chiếc áo choàng màu nâu xám, trông như được làm lại từ quần áo cũ mà người lớn không muốn, những miếng vá chắp vá, quần không vừa vặn vừa dài vừa rộng. xoắn tròn mấy vòng, chân không đi giày, cô bé đi chân trần đến. Mặc dù vậy, trên khuôn mặt gầy gò và nhợt nhạt của cô không hề có dấu hiệu rụt rè hay hoảng sợ, đôi mắt đen tuyền toát ra ánh sáng bình tĩnh.
Hai bà cháu đều chỉn chu gọn gàng, quần áo trên người nhìn trông có vẻ tồi tàn nhưng lại được giặt rất sạch sẽ. Trong cuộc đời hữu hạn hơn 20 năm của Tô Ngọc Kiều, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một đứa trẻ đáng thương như vậy, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy một cô bé hiểu chuyện và trưởng thành sớm như vậy.
Trần Tiêu lại chạm vào tóc A Mãn, âu yếm ngồi xổm xuống nói với cô bé: “Chúng tôi đã cứu em mà không đòi hỏi báo đáp gì cả. Giờ đây A Mãn khỏe mạnh là phần thưởng lớn nhất đối với chúng tôi. Em có thể lấy miếng thịt này về ăn. Chúng tôi không cần đâu.”
Những ngón tay gầy gò của A Mãn siết chặt quai giỏ, cuối cùng trên mặt cô như một đứa trẻ bình thường hiện lên một chút hoảng sợ, cô cho rằng Trần Tiêu không lấy là vì ghét thịt này được lôi ra từ bùn. Cái miệng nhỏ còn chưa lấy lại màu sắc mấp máy, rụt rè giải thích:
"Thịt này sạch, bà nội và em đã rửa rất lâu, không có bẩn...”
Tô Ngọc Kiều lúc này mới đặt Tiểu Bảo xuống, cười nói:
“Không phải là bẩn, cảm ơn A Mãn, nhưng bọn chỉ không thể nhận loại thịt này.”
Thật đáng tiếc khi đây có thể là thứ duy nhất bà Hảo và A Mãn còn lại mà họ có thể sử dụng.
A Mãn nghe hiểu, nhưng rõ ràng là cô bé có chút do dự nên ghé vào tai bà Hảo và nói nhanh điều gì đó bằng ngôn ngữ địa phương.
Lời nói được nói ra nhanh đến mức Trần Tiêu dù nửa vời cũng không thể nghe rõ nhưng ngay sau đó họ nhìn thấy bà Hảo hoảng sợ nhìn sang, có ý định quỳ xuống.
Trần Tiêu nhanh chóng đỡ bà Hảo ngồi xuống ghế, Tô Ngọc Kiều cũng theo sát ôm lấy A Mãn.
Hai người nhìn nhau bất đắc dĩ.
Sau đó, Trần Tiêu đã giải thích rất kỹ với bà Hảo, cuối cùng nói rằng họ có quy định không nhận đồ của dân và họ không thể lấy đồ của dân thường được, cho dù đó là quà cảm ơn.
Trên thực tế, mấy ngày nay, có một số dân làng ở các thôn lân cận cũng mang theo quà lưu niệm đến bộ đội để tạ ơn nhưng phần lớn đều bị người gác cổng chặn lại, người lính trẻ đứng gác hôm nay có thể là tân binh và bị mềm lòng trước bộ dạng đáng thương của hai bà cháu nên mới phá luật đưa người đến đây.