Tôn Thành nghẹn ngào, anh quả thực hơi sợ chị Hồ, anh thực sự không có gan đi nói xấu trước mặt chị ấy.
Mao Giai Mẫn tiếp tục thúc giục anh: "Vừa rồi anh muốn nói cái gì? Bây giờ người đi rồi, nói nhanh đi. Không ai đi buôn chuyện lại nói một nửa cả.”
Bọn họ đang tranh giành vị trí giám sát, vừa rồi đi ngang qua phòng làm việc của chủ nhiệm Tằng, nhìn thấy cô ấy và anh Nghiêm lần lượt đi ra ngoài, một người trông như thế này còn một người thì cười như hoa.
Tôn Thành bắt chước vẻ mặt ủ rũ thường ngày của Hồ Lan Hương, rồi cười toe toét bắt chước Nghiêm Thắng Lợi.
‘’Thật ra tôi thấy anh Nghiêm ngang hàng với chị Hồ về hiệu quả công việc, nhưng tôi bỏ phiếu cho anh Nghiêm.”
Mao Giai Mẫn nhìn ra cửa và thầm bày tỏ ý kiến của mình, Tôn Thành không phải là người duy nhất sợ Hồ Lan Hương, cô cũng rất sợ.
Tôn Thành đặc biệt thật lòng đồng ý với quan điểm của cô, hai người thảo luận một hồi, xem Nghiêm Thắng Lợi làm giám sát hay Hồ Lan Hương làm giám sát thì tốt hơn.
Tô Ngọc Kiều ở bên cạnh cũng không ngắt lời, mãi đến gần giờ tan làm cô mới nhìn đồng hồ, bắt đầu dọn bàn, cuối cùng cô mới cầm túi xách lên và nói với hai đồng nghiệp:
“Đã đến giờ đi tan làm, tôi về trước.”
Mao Giai Mẫn thấy vậy lập tức bỏ rơi người bạn ngồi lê đôi mách của mình, lấy hộp cơm ra đứng dậy:
"Ngọc Kiều, đợi tôi, tôi đi cùng cô.”
Tôn Thành rời ghế về phía sau, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, lúc này Nghiêm Thắng Lợi ôm một xấp tài liệu bước vào văn phòng, vừa ngâm nga một bài hát, vừa nhìn thấy anh ta đã mỉm cười chào hỏi:
"Thành tử, đi thôi, hai anh em cùng đi nhà ăn đi.”
Tô Ngọc Kiều về đến nhà không bao lâu, Trương Mai từ bên cạnh đi tới, trên tay ôm một kiện đồ lớn.
‘’Ngọc Kiều, Tiểu Quyên và tôi sáng nay đón xe vận tải quân đội ra ngoài. Không phải cô bảo tôi gửi thư cho cô sao? Vừa lúc bưu điện có bưu kiện của cô, nên tôi mang về cho cô luôn.”
Trương Mai cố gắng ôm bằng cả hai tay hỏi cô: “Tôi đặt nó ở đâu nhỉ?”
“Cám ơn chị, cứ đưa đây cho em.”
Tô Ngọc Kiều ném chiếc khăn ướt trở lại chậu nước, vội vàng đi tới nhận lấy. Trương Mai bước sang một bên và nói: “Tôi đoán cô có thể không đủ sức để ôm, tôi sẽ đặt nó lên bàn cho cô.”
“Cũng đúng.”
Tô Ngọc Kiều nhìn kích thước của gói hàng, sau đó cũng không khách sáo, giúp cô ấy cùng bưng đến bàn phòng khách.
Sau khi Trương Mai rời đi, Tô Ngọc Kiều nhìn địa chỉ giao hàng trên hộp, phát hiện là thủ đô, người gửi là Dương Mẫn, cô đoán món quà sinh nhật lần trước mẹ cô gửi cho cô đã đến nhưng cô không ngờ rằng món quà sẽ nặng như này. Cô lập tức ngừng rửa mặt và tò mò lấy một chiếc kéo và bắt đầu mở gói hàng.
Khi mở hộp ra, thứ đầu tiên bên trên là một túi thức ăn lớn, trong đó có các loại thịt khô và hai con vịt muối, bên dưới là hai túi lớn kẹo bơ cứng và sô cô la, cùng với một lon sữa bột mà Tiểu Bảo thường uống. Phía dưới có hai gói riêng biệt, mỗi gói có một lá thư, gói trên là quà sinh nhật của anh trai và chị dâu, hai chiếc váy rất đẹp. Xét về kiểu dáng thì có lẽ là của chị dâu Chu Đan Đan chọn. Thư là anh trai cô viết, không dài, chủ yếu hỏi thăm cô dạo này thế nào? có quen không? anh chỉ nhắc đến vài chữ về tình hình gia đình cô ở cuối thư. Cái gói bên dưới là do ba mẹ cô chuẩn bị cho cô, đồ đạc trong đó phong phú hơn rất nhiều, bao gồm quần áo, giày dép, còn có các loại khăn lụa các màu và khăn tay tinh xảo.
Trong thư Dương Mẫn nói, cân nhắc việc mua sắm ở đó chắc chắn sẽ không thuận tiện bằng ở nhà nên bà đã chuẩn bị quà là đồ ăn và quần áo, nửa sau bức thư viết bằng giọng điệu của Tô Ái Hoa, đại khái nói với cô rằng phải sống tốt ở đây và đừng lo lắng cho gia đình mình.