“Đừng căng thẳng, tại hạ chỉ là người đưa tin.” Tiết Linh Sương cười.
Bàn về chuyện này, gã làm hộ pháp tính ra còn lâu hơn Từ Nham ngồi trên ngôi vị Ma tôn. Bây giờ Hoài Tố đã trở lại, lời gã truyền là của ai, chuyện này cũng thật ý nhị. Chỉ có Từ Nham biết rằng gã hộ pháp này chưa bao giờ phục tùng mình.
“Dám hỏi các hạ truyền lời của ai?” Nghiêm Quân hỏi.
Trên môi Tiết Linh Sương vẫn giữ nụ cười ôn hoà, "Có gì khác nhau? Thông thượng và thiếu chủ cùng chung huyết thống, bất luận là ý tứ của ai thì tại hạ cũng chỉ làm theo lệnh.
‘Cùng chung huyết thống’ như băng lạnh thấu xương ùa vào mặt mọi người trong ngày đông, khiến người ta bất giác rùng mình. Nếu ý đúng như lời thì hy vọng tọa sơn xem hổ đấu coi như tan thành mây khói.
Đến nước này thì Từ Nham có thể hiểu rõ ràng, gã không đến để truyền tin, mà đến để vạch trần thân thế của hắn.
Nhưng tại sao?
Nếu người lan truyền chuyện này là Tạ Bằng Lan thì còn có thể hiểu. Đằng này lão yêu quái Hoài Tố làm chuyện cũng chỉ theo tâm trạng, đâu hề quan tâm đến đứa ‘con ghẻ’, càng không cần công khai mối quan hệ cha con trước mặt mọi người. Trừ khi lão thấy chuyện này cũng rất thú vị, cũng có thể lắm chứ.
Sai Tiết Linh Sương đi chuyến này, rồi núp trong bóng tối nhìn hắn tức giận, tiện thể xem đám tôm tép sợ hãi mà bất lực không thể làm gì được.
Thú vị.
Từ Nham đoán được ác ý đằng sau hành vi bất thường của Tiết Linh Sương, trong lòng dần dần nảy sinh cảm giác tức giận, thậm chí còn muốn lập tức bước tới xé nát nụ cười đạo đức giả của gã.
Còn Tạ Bằng Lan, Hoài Tố, tốt nhất là khiến hai lão đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn.
Ai đó đã ra tay trước hắn.
Sau một tiếng kiếm ngân, Tiễn Tuyết chĩa thẳng vào ngực Tiết Linh Sương.
“Ngươi nói nhảm nhiều rồi, muốn gì nói thẳng.”
Tiết Linh Sương giơ hai tay lên trên đầu, hơi nghiêng qua, nhếch mép nói: "Kiếm không có mắt, Chưởng giáo Liễu đừng hấp tấp."
“A Ngưng, không ngại nghe xem hắn nói cái gì.” Hoài Tố tiến lên đè tay y.
Hiếm khi Ý Huyền sắc bén đến vậy, "Cứ vậy mà nói.”
Tiết Linh Sương gần như toát mồ hôi lạnh. Đối mặt với ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ lưỡi kiếm của Tễ Tuyết, gã luôn có linh cảm nếu nói sai sẽ bị đâm chết ngay lập tức.
“Tôn thượng hạ lệnh tại hạ báo cho chư vị, sự tình năm đó ngài vẫn còn nhớ rõ, hy vọng chư vị cũng đừng có quên. Tiết gia, chỉ là quà gặp mặt dành cho chưởng giáo Tạ."
Điều duy nhất Hoài Tố ghi hận cho tới nay chính là việc vây giết tại Hoặc Uyên, tuy rằng Tạ Bằng Lan là người duy nhất đối đầu với lão, nhưng hiển nhiên lão đã tính hết những người có mặt.
Hơn nữa, quà gặp mặt dành Chưởng giáo Tạ nghĩa là gì?
Nghĩa là việc diệt môn Tiết gia mới chỉ là bắt đầu, không lâu nữa sẽ đến lượt bọn họ.
"Ý của ngươi là? Nói cho ta rõ ràng! Tiết gia năm đó không có tham gia vây giết, sao đến mức rơi vào kết cuộc như vậy được?"
Nghiêm Quân không còn giữ được phong thái, cũng bắt chước Ý Huyền rút kiếm ra định uy hiếp Tiết Linh Sương. Gã muốn có một đáp án, ngay cả khi đó không phải là điều muốn nghe.
Ngay khi Nghiêm Quân rút kiếm đến gần, Tiết Linh Sương đột nhiên cử động, một luồng ma khí xông tới. Trong lúc Ý Huyền và Nghiêm Quân cùng nhau ngăn cản, Tiết Linh Sương lách sang một bên né tránh lưỡi kiếm.
Giọng điệu của hộ pháp khá thất vọng: "Ta nghĩ rằng chư vị sẽ hứng thú với thân thế của thiếu chủ hơn chứ."
Trước mặt hô tôn thượng, sau lưng thành thiếu chủ. Bản lĩnh tùy cơ ứng biến thật xuất sắc, đúng là không làm hổ danh hộ pháp dày dạn kinh nghiệm.
Ý Huyền siết chặt bàn tay cầm kiếm.
Tiết Linh Sương nói tiếp: "Tại sao Tiết gia bị diệt môn? Chuyện này phải hỏi Tiết Bình đã làm gì?”
"Tiết Bình chết rồi ..." Bọn họ đi đâu mà hỏi?
“Chư vị còn nhớ Chưởng giáo Tạ nhặt về mấy đứa nhỏ từ Dĩnh Châu, và Tần Yên Nhiễm, người đã bất ngờ qua đời vào ngày hôm đó."
Từ Dĩnh Châu đi về, Tạ Bằng Lan dắt theo Ý Huyền và Từ Nham, chuyện này thì ai ai cũng biết. Nhưng Tần Yên Nhiễm …
"Đây không phải là sư tỷ của chưởng giáo Tạ hay sao?”
Tiết Linh Sương nhắc đến tên của một người đã chết rất nhiều năm vào lúc này không là vô ý, nghĩ lại thì ai cũng thấy khó tin, nhưng ngoài vấn đề đó ra thì dường như không có cách giải thích nào hợp lý hơn.
Sau một hồi im lặng chết chóc, Nghiêm Quân nghiêm nghị nói: "Chưởng giáo Liễu, chúng ta cần một lời giải thích. Sư phụ ngài biết chuyện này, Chưởng giáo Liễu cũng biết, Thượng Thanh Môn cũng biết?"
Biết Từ Nham mang trong mình nửa dòng máu Ma vật nhưng vẫn đem hắn trở về tông môn nuôi nấng.
“Đúng vậy, Thượng Thanh Môn muốn làm gì? Tại sao lại nuôi ma vật nhiều năm như vậy?"
Tiên môn bách gia hết sức phẫn nộ, một mực yêu cầu Ý Huyền sẽ đưa ra lời giải thích hợp lý. Rõ ràng là họ đang tìm kiếm một lối thoát hơn là một lời giải thích.
Nguy Lâu thấy đã đạt được mục đích xoay người muốn rời đi, nhưng vừa nhấc chân liền bị nện xuống đất.
“Ầm.”
Hộ pháp phun ra một ngụm máu, ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt Từ Nham đỏ hoe, đồng tử co rút kịch liệt, vội vàng quỳ trên mặt đất.
“Tôn… Tôn thượng.”
Động tĩnh lớn như vậy, muốn làm lơ cũng khó.
Vẻ kinh hãi trên gương mặt của những người này còn kinh khủng hơn Tiết Linh Sương.
"Từ Nham ... là Từ Nham!"
Ý Huyền chưa bao giờ thấy Từ Nham mất kiểm soát, nhưng có thể thấy trạng thái hiện tại của hắn rõ ràng là không bình thường.
"A Mặc…”
Từ Nham bối rối nghiêng đầu, sau đó cau mày ôm đầu lảo đảo đi hai bước.
Nhìn thấy cơ hội, Tiết Linh Sương vội vàng ôm ngực bỏ chạy.
Những người khác đừng bất động quan sát.
“Hắn làm sao vậy?”
Từ Nham cau mày trầm giọng nói: "Nửa huyết mạch ma vật của hắn quá mạnh, muốn trấn áp cũng phải mất một thời gian dài."
“Vậy thì còn chần chừ gì nữa, trong lúc hắn bất tỉnh hãy nhanh chóng giết hắn đi để tránh phiền phức sau này.” Trong mắt Nghiêm Quân ẩn hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Từ Nham liếc gã một cái.
“A Ngưng.” Từ Nham nói với Ý Huyền: “Nếu hắn thật sự không khống chế được, ngươi phải sớm quyết định.”.
Một con ma vật hoá thần kỳ đánh mất lý trí so ra đáng sợ hơn một Hoài Tố sớm nắng chiều mưa.
Tim Ý Huyền lạc đi một nhịp, như bị thứ gì đó kìm lại, thở không nổi.
Đúng lúc này, Từ Nham bước về hướng Ý Huyền. Đệ tử báo tin của Huyền Ngọc thấy vậy run rẩy giơ kiếm lên chém tới tấp.
Từ Nham nóng nảy giơ tay hất kiếm xuống đất, dễ dàng tóm lấy cổ họng tên đệ tử.
“A Mặc!” Ý Huyền vội vàng tiến lên, “Buông ra!”
“Tại sao? Vừa rồi ngươi dám cản đường ta!” Từ Nham rất cáu, gương mặt ẩn hiện ma văn.
Nghiêm Quân tràn đầy phẫn nộ đứng ở phía sau hắn, "Chưởng giáo Liễu ,ngài xem, hiện tại hắn chính là một tiểu ma đầu mất hết tính người, lúc này kh giết hắn thì chở đến khi nào?”
Đồ đệ mặt đỏ bừng vươn tay đau đến Nghiêm Quân, "Cứu ... cứu con."
Từ Nham chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, trong tai như có một bầy ruồi bay vèo vèo, không tài nào dứt ra được.
"Im đi! Các ngươi câm hết cho ta.”
Hắn ném người xuống đất, Khước Hàn từ thinh không xuất hiện trong tay phải. Hắn chém về phía Nghiêm Quân đang ồn ào nhất hạ.
“Keng!”
Ý Huyền giơ kiếm chặn lại.
“A Mặc, dừng lại!"
Tàn Tuyết ở ngay trước mặt, Từ Nham nhìn thanh trường kiếm quen thuộc này mà đau đầu khủng khiếp.
Hắn dường như từng bị thanh kiếm này đâm vào trong ngực, những người đó cũng giống như hôm nay, ép sư huynh phải giết hắn.
Nhưng Ma tôn không muốn chết bây giờ. Hắn vẫn chưa kịp nói với Ý Huyền rằng hắn thích y.
Làm thế nào bây giờ?
Từ Nham nhìn quanh và đưa ra quyết định, chỉ cần tránh xa những người này. Hắn có thể tìm một nơi để giấu sư huynh của mình.
Ma tôn đột nhiên bị kích động, ma lực quanh quẩn khắp người, quá mức kinh người.
"Mọi người cẩn thận!"
Đám đông lần lượt rút vũ khí, trận địa sẵn sàng cho một hồi ác chiến.
Tuy nhiên, vào lúc này, Từ Nham chỉ có một suy nghĩ trong đầu… Đưa Ý Huyền đi.