Chương 5
Tiểu Trần tổng cầm lấy, liếc mắt nhìn rồi cười khẩy.
“Sao, đây là đang uy hiếp tôi à? Cô học vấn chẳng có, kinh nghiệm lại tầm thường, tôi để cô làm dưới trướng Trợ lý Lý mà cô còn không hài lòng?”
Tôi không đáp lời, bình tĩnh lắc đầu.
Kết quả là không biết anh ta bị chập mạch ở đâu, lại thốt ra những lời vô nghĩa, một tràng dài.
“Cô nghĩ cô là cái thá gì? Nghĩ rằng Trần thị không có cô thì không thể hoạt động à? Dựa vào chút thâm niên, mà bày cái thái độ tiền bối trước mặt tôi à?”
Anh ta khó chịu bĩu môi.
“Tỉnh táo lại đi bà cô, đây là công ty nhà tôi, tôi muốn làm gì thì làm, tôi muốn dùng ai thì dùng!
“Đứng trước mặt tôi mà không biết điều, còn dám được voi đòi tiên à?
“Phụ nữ tuổi này của cô đã xuống dốc rồi. Nếu không phải bố tôi mềm lòng giữ lại, cô nghĩ công ty nào còn cần cô! Đừng có không biết tốt xấu!”
Tôi cảm thấy có chút buồn cười.
Chẳng lẽ tôi lớn tuổi hơn, thì phải chịu đựng sự sỉ nhục của cái thằng nhóc ranh con này sao?
“Tôi chỉ xin nghỉ thôi, sao Trần tổng lại kích động hơn cả tôi vậy? Tôi thấy anh nói đúng, tuổi này của tôi mà còn chiếm cái vị trí này thì đúng là kéo lùi Trần thị rồi. Thế nên tôi quyết định sống hưởng thụ, không được sao?”
“Hơn nữa còn có Trợ lý Lý tài giỏi như vậy, tôi tin rằng cả Trần tổng lẫn cựu Trần Tổng đều sẽ yên tâm.”
Trần Vĩ đập bàn đứng dậy, dường như nghĩ rằng tôi đang coi thường anh ta.
Lý Duệ kịp thời nháy mắt ra hiệu cho anh ta bình tĩnh lại.
“Giám đốc Tần, nếu Trần tổng đã ngỏ lời giữ lại mà cô vẫn quyết định đi, thì hãy bàn giao công việc trong hai ngày này đi.”
Đúng ý tôi rồi.
Tôi rất muốn xem, các người sẽ tiếp quản công việc trong tay tôi thế nào.