Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, Bùi Đông Lai thân một bộ quần áo thể thao, chạy bộ trong khu nhà giàu Chung Sơn.
Ánh rạng đông, hắn đem tốc độ phát huy đến mức cực hạn, thân thể giống như một U Linh.
Một đường chạy như điên, sau khi dừng lại, hắn liền đi tới rừng cây để luyện quyền.
Trong rừng cây, Quý Hồng thân mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ, quơ bảo kiếm trong tay giống như những con bum búm đang nhảy múa.
- Lão bản thân ái, tôi đã đợi cậu 20" rồi.
Thấy Bùi Đông Lai đến, Quý Hồng liền dừng lại, sắc mặt hơi đỏ nhìn Bùi Đông Lai nói.
- Tối hôm qua, Dương Sách có gọi điện nói cho tôi rằng Diệp Tranh Vanh sẽ khai đao đối với hắn, cô có nghe được tiếng gió gì sao?
Bùi Đông Lai đi tới trước mặt Quý Hồng hỏi.
- Dương Sách tự sát.
Quý Hồng đem tin tức này nói cho Bùi Đông Lai.
Tự sát?
Nghe Quý Hồng nói như thế thì Bùi Đông Lai hơi ngẩn ra, sau đó hắn nhớ lại cách đây mấy ngày Dương Sách nói mình tha cho Dương Viễn thì hắn liền trở lại bình thường.
- Nếu tôi đoán không sai, Dương Sách tự biết khó thoát khỏi cái chết, vì không muốn liên luỵ nhạc phụ và nghĩa phụ hắnb cho nên hắn mới tự sát.
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Quý Hồng nói ra giải thích của mình.
Bùi Đông Lai bội phục nhìn Quý Hồng một cái, gật đầu nói:
- Đúng là như thế, tuy rằng Dương Viễn không phải là người sinh ra Dương Sách nhưng mà Dương Sách coi mạng của Dương Viễn còn quan trọng hơn mạng của bản thân. Ở bên trên đã muốn khai đao đối với hắn, một khi hắn rơi vào trong tay cảnh sát thì khó tránh sẽ liên lụy đến Dương Viễn. Hiện giờ hắn lựa chọn tự sát, coi như Diệp Tranh Vanh muốn nhắm vào Dương Viễn hoặc Hầu Đông Bình thì cũng không còn cách nào. Huống chi, cá nhân tôi cho rằng, nếu Diệp Tranh Vanh không có Diệp gia ủng hộ thì căn bản hắn không có khả năng động thủ với Dương Viễn và Hầu Đông Bình.
- Hắc, ngay cả đảm lượng động vào Dương Viễn và Hầu Đông Bình không có thì Diệp Tranh Vanh càng không có khả năng động vào cậu.
Quý Hồng mỉm cười, liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Lúc này đây Bùi Đông Lai không có hé răng mà là chấp nhận cách nói của Quý Hồng.
Từ sau khi biết được người đưa ra kế hoạch này là Diệp Tranh Vanh, thì Bùi Đông Lai xem như đã biết được thế lực của Bùi Vũ Phu.
Hắn biết rõ, một lần nữa Qua tử rời núi, chỉ cần Diệp Cô Thành không ra mặt, ngay cả gia chủ của Diệp gia cũng không dám tùy tiện động thủ đối với Bùi gia.
- Một lát nữa sau khi ăn sáng xong tôi sẽ trở lại Đông Hải, mọi chuyện còn lại cô cứ xử lý.
Hiểu được điểm này, đồng thời Bùi Đông Lai cũng biết, Dương Sách chết, chuyện ở Giang Ninh cần phải có một người lưu lại để thu thập lấy thế lực của Dương Sách.
- Hiện giờ cậu đã có Trần gia làm chỗ dựa vững chắc, mà Hầu Đông Bình lại là một kẻ hám lợi, hơn nữa luôn luôn khinh thường Dương Sách, chúng ta tiếp nhận thế lực của Dương Sách, thế lực bên kia cũng không thể ngăn cản.
Quý Hồng nhíu mày nói:
- Nhưng mà Dương Viễn thì lại khó nói, tuy rằng bên ngoài Dương Sách tự vẫn là do Diệp Tranh Vanh bức tử nhưng trên thực tế thì hắn chết trong tay cậu. Đến lúc luống tuổi Dương Viễn mới có một người con nuôi là Dương Sách, cho nên hắn coi Dương Sách như là đứa con ruột của mình, điều quan trọng hơn chính là quyền thế đối với hắn đã không còn tác dụng, sắp tới hắn sẽ lui lại tuyến hai. Nếu làm không tốt chuyện này sẽ dẫn đến cá chết lưới rách.
- Đúng là như thế, nhưng bằng thực lực của chính mình mà Dương Viễn có thể hỗn đến ngày hôm nay cho nên hắn hiểu được, Diệp Tranh Vanh không dám động đến chúng ta, nếu lúc tuổi già này hắn có ra mặt thì mạng của hắn cũng khó giữ.
Bùi Đông Lai mặt không đổi sắc nói.
Quý Hồng hơi trầm ngâm, cảm thấy được Bùi Đông Lai nói không sai.
- So sánh với việc tiếp lấy thế lực Phương gia thì lúc này đã hơi chậm. Chúng ta không có Dương Viễn ủng hộ, hơn nữa cũng đã đánh mất đi một bộ phận quan trọng của Dương Sách, còn nữa, có Diệp Tranh Vanh ra tay đối phó với Dương Sách, phỏng chừng đối với chuyện này thì có không ít quan lão gia ở phía trên sẽ kiêng kị.
- Cá nhân tôi cho rằng, trong lúc cô tiếp nhận thế lực của Dương Sách thì cô cần phải phân chia lợi ích cho bọn hắn, đồng thời cũng nhắc nhở bọn hắn rằng bây giờ bọn hắn và chúng ta đã đứng cùng trên một chiếc thuyền, nếu bọn hắn muốn nhảy xuống thì chúng ta cũng mặc kệ.
Thấy Quý Hồng không nói lời nào, Bùi Đông Lai đề nghị.
- Lão án thân ái, ngài thật là tiến bộ một cách nhanh chóng.
Bên tai vang lên lời nói Bùi Đông Lai, Quý Hồng không nhịn được mà cảm thán một câu.
Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, cũng không nói gì mà tiếp tục luyện quyền.
- Nói vậy một ngày nào đó Bùi Đông Lai bước vào Yên Kinh thì toàn bộ thế lực của Bùi Vũ Phu sẽ nổi lên mặt nước sao?
Mắt thấy Bùi Đông Lai luyện quyền, trong lòng Quý Hồng thầm hỏi một câu, trên mặt hiện lên vẻ chờ mong.
---------------------------
Đông Bắc, trang viện của Nạp Lan.
Nạp Lan Trường Sinh không có luyện võ ở bên ngoài trang viện, từ sau khi hắn bị Bùi Vũ Phu phế đi công phu thì hắn đã không còn làm việc này nữa.
Nhưng mà.
Tuy vậy, nhưng sáng nào Nạp Lan Trường Sinh cũng vẫn dậy sớm.
Khi ánh rạng đông chiếu vào trang viện của Nạp Lan gia, Nạp Lan Trường Sinh thân mặc một bộ trường bào ngồi ở trên ghế thư phòng, một tay nắm lấy hai viên ngọc châu, một tay cầm lấy cái tẩu hút thuốc.
- Tiểu vương gia, dựa vào tin tức bên Giang Ninh truyền về, đêm qua Dương Sách đã tự sát. Sau khi tin tức Dương Sách chết được truyền ra ngoài thì dựa vào tin tức nhận được ở Yên Kinh thì toàn bộ người của Diệp gia đã hủy bỏ kế hoạch đối phó với Dương Sách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com
A Cửu đứng ở một bên báo cáo tình hình cho Nạp Lan Trường Sinh nghe.
Nghe được A Cửu báo cáo, Nạp Lan Trường Sinh cau mày, liên tục hút thuốc, không có hé răng.
- Cậu đi ra ngoài đi.
Qua một lúc, Nạp Lan Trường Sinh dập tàn thuốc, nói.
- Vâng, Tiểu Vương gia.
A Cửu khom mình rồi bước ra.
Thấy A Cửu rời đi, Nạp Lan Trường Sinh trầm ngâm trong thư phòng gần 5
" rồi mới đứng dậy bước ra khỏi thư phòng.
10" sau.
Nạp Lan Trường Sinh một mình đi tới phòng của Nạp Lan Dịch Đức.
- Cha.
Thấy Nạp Lan Dịch Đức, Nạp Lan Trường Sinh giống như ngày thường, cúi người hành lễ.
- Ngồi xuống đi.
Nạp Lan Dịch Đức bảo Nạp Lan Trường Sinh ngồi xuống, đôi chân mày cũng nhíu lại, dường như là tâm tình không được tốt lắm.
Mà đúng là như thế.
Từ sau khi biết chuyện của Nạp Lan Minh Châu ở Giang Ninh thì tâm tình của toàn bộ thành viên trong Nạp Lan gia đều không tốt.
- Cha, vừa rồi con nghe A Cửu nói về tin tức bên Giang Ninh cũng với Yên Kinh.
Sau khi ngồi xuống, Nạp Lan Trường Sinh liền hướng Nạp Lan Dịch Đức báo lại.
- Chuyện cụ thể ta đã biết.
Không đợi Nạp Lan Trường Sinh nói hết lời, Nạp Lan Dịch Đức đã lên tiếng, sau đó nhìn vào Nạp Lan Trường Sinh, rồi hỏi:
- Trường Sinh, con cảm thấy chuyện này như thế nào?
- Dựa vào lời nói của Minh Châu, chuyện tình Diệp Tranh Vanh muốn đối phó với Bùi Đông Lai cũng không được Diệp gia ủng hộ và trợ giúp. Hiện giờ hắn muốn đối phó vơi Dương Sách chính là do Dương Sách khiêu khích với quyền uy của hắn, hơn nữa hắn còn muốn giết gà dọa khỉ.
Sắc mặt Nạp Lan Trường Sinh phức tạp, mở miệng nói, nói đến hai chữ Minh Châu thì hắn có chút mất tự nhiên:
- Hiện giờ Dương Sách đã tự sát, bên Yên Kinh cũng không có động tĩnh, chắc là Diệp Tranh Vanh đã thu tay lại.
- Thật sự là hắn đã thu tay lại rồi. Bởi vì hắn biết rõ không có Diệp gia ủng hộ, không chỉ nói Bùi Gia, ngay cả Dương Viễn và Hầu Đông Bình thì 2 người đó hắn đều không thể động vào được.
Lúc nói chuyện, lông mày Nạp Lan Dịch Đức nhíu lại vào nhau:
- Đối với Diệp Tranh Vanh mà nói thì Minh Châu chỉ là một con cờ, nói đúng ra là một khẩu súng. Rất rõ ràng, hiện giờ Minh Châu đã bị Diệp Tranh Vanh quên đi. Thậm chí, nếu bây giờ Diệp Tranh Vanh đồng ý nhưng Diệp gia chắc hẳn là sẽ không đồng ý để chúng ta đến gần Diệp gia.
Lúc trước, khi biết Nạp Lan Minh Châu trở thành người tâm phúc bên cạnh Diệp Tranh Vanh. Nạp Lan Dịch Đức cảm thấy được cho dù sau này Nạp Lan Minh Châu không thể trở thành vợ của Diệp Tranh Vanh nhưng cũng có thể làm một trong những nữ nhân của hắn.
Sau khi chuyện Giang Ninh xảy ra thì hắn biết được Nạp Lan Minh Châu chỉ là một quân cờ trong tay của Diệp Tranh Vanh.
Hiện giờ, nghe Nạp Lan Trường Sinh nói như thế thì sắc mặt hắn lại càng trở nên khó coi.
- Trường Sinh, từ lúc tiểu tử Bùi gia dùng thủ đoạn đối phó với Minh Châu thì cha xem ra, so với Bùi Vũ Phu cha hắn thì thủ đoạn cuả hắn lại âm tàn hơn.
Biểu tình Nạp Lan Dịch Đức trở nên ngưng trọng:
- Theo cha thấy, lấy tính khí cùng với thủ đoạn của tiểu tử Bùi gia, nếu làm không tốt chắc chắn Nạp Lan gia sẽ bị hắn khai đao.
- Cha, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Nạp Lan Trường Sinh mang theo vài phần lo lắng hỏi.
- Nếu tiểu tử Bùi gia muốn động thủ với Nạp Lan gia chúng ta. Tạm thời không nói đến thế lực của Bùi Vũ Phu, chỉ bằng vào thế lực của tiểu tử Bùi gia thì chúng ta đã chống đỡ vô cùng khó khăn rồi.
Nạp Lan Dịch Đức nheo mắt lại, nói:
- Cho nên, không quản cách gì, nhất định phải ngăn cản không cho tiểu tử Bùi gia động tủ với Nạp Lan gia.
- Ngăn cản ư?
Nạp Lan Trường Sinh biến sắc, sau đó trong lòng vừa động, nghĩ tới điều gì, hỏi:
- Ý của cha là muốn chúng ta hướng Bùi gia nhận lỗi?
- Chính xác ra là hướng tiểu tử Bùi gia nhận lỗi?
Nạp Lan Dịch Đức thở dài.
Nạp Lan Trường Sinh trầm mặc.
- Trường Sinh, từng bước sai, từng bước sai, chúng ta không thể tiếp tục sai lầm nữa.
Thấy Nạp Lan Trường Sinh không nói lời nào, Nạp Lan Dịch Đức tiếp tục nói:
- Ta biết làm như vậy, không nói Minh Châu, cho dù là con cũng không thể chấp nhận được. Nhưng mà vì lợi ích gia tộc, chúng ta chỉ có thể đem cái gọi là tôn nghiêm kia vứt đi cho chó ăn, ta mặc kệ con dùng biện pháp gì, nhất định phải thuyết phục Minh Châu, sau đó mang theo Minh Châu đến Đông Hải tìm tiểu tử Bùi gia để nhận sai.
…
…