Nhìn thấy người trung niên này, Triệu đội trưởng lập tức đứng thẳng người chào, vị Lưu cục này là Cục phó thường vụ cục công an, không phải là chi cục, cũng không phải là tiểu đồn công an bọn họ này, Mã đội trưởng cùng người ta không biết kém bao nhiêu cấp đây .
Lưu cục nhìn cũng không nhìn hắn , liếc mắt nhìn mấy người Lý Dương bọn hắn , trên mặt lập tức lộ ra kinh ngạc .
- Ngô thiếu gia, cậu cũng ở đây ư?
Lưu cục mỉm cười kêu Ngô Độ một tiếng, nhưng những người bên cạnh nghe thấy, cảm giác hắn giống như là đang lấy lòng.
- Anh Phong, tôi không sao, sao anh lại tới đây ?
Lý Dương lắc đầu một cái, hắn không sao, nhưng nghĩ tới mặt của cháu trai, hắn liền đau lòng .
- Giai Giai nhắn tin cho tôi, lại đánh điện thoại cho tôi nữa, bảo tôi đến nơi này!
Lý Dương không sao, Vương Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, khi gọi điện thoại Vương Giai Giai cũng khóc, khiến cho hắn rất là lo lắng, mở ra xem xong liền chạy đến. Trên đường thuận tiện gọi điện thoại cho người quen biết bên cục công an này, cả hệ thống công an, có người quen biết đi theo luôn là tốt.
Nhìn thấy Ngô Độ ở nơi này, vương ngọn núi càng không phải lo lắng , người khác không biết vị này gia cảnh lớn nhỏ, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, cha của vị này là một vị lãnh đạo thực quyền cực kỳ quan trọng trong bộ công an, thậm chí trong cả một hệ thống công an.
Gặp được Lưu cục trưởng, lại thấy thái độ Lưu cục trưởng, Triệu đội trưởng càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, trong lòng còn âm thầm thấy may mắn.
Người ngay cả Lưu cục trưởng cũng phải nịnh, Hoàng tổng lần này đoán chừng là chết chắc, mấy năm này Hoàng tổng dùng không ít mình tiền gieo họa cho một số người, cũng coi là bị báo ứng .
- Lưu … Lưu cục trưởng…
Hoàng tổng cũng choáng váng, vị Lưu cục trưởng này hắn có biết, việc làm ăn của mình mấy lần phải đặt quan hệ với hắn mà còn chưa xong.
Nhưng thời gian trước chú hắn mở tiệc mời hắn, lúc ấy chú hắn cũng đã nói , lão cục trưởng cục công an sắp về hưu, Lưu cục trưởng rất có thể tiến thêm một bước, cho nên muốn nói trước để tạo quan hệ.
Lưu cục trưởng nhàn nhạt liếc hắn một cái, người này có chút quen mặt, nhưng cũng không nhận ra, chẳng qua chỉ là nhìn quen quen, chứng minh không có quan hệ trực tiếp , điều này làm cho trong lòng Lưu cục cũng yên tâm rất nhiều .
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lưu cục trưởng quay đầu lại, lại hỏi Triệu đội trưởng , Triệu đội trưởng lập tức đem tình huống vừa rồi nói lại một lần, năng lực biểu đạt của Triệu đội trưởng không tệ, không lâu sau Lưu cục trưởng và Vương Phong cũng nghe rõ .
Triệu đội trưởng miêu tả, đương nhiên nghiêng về Lý Dương, đem chuyện Hoàng tổng kia nói thành nghi án vu khống.
Sau khi nghe xong , Lưu cục trưởng gật đầu một cái:
- Cướp ba trăm tám mươi vạn là đại án , các ngươi xử lý không được, tôi liên hệ cho cục hình sự tới đón tay, chúng ta sẽ không để một người tốt bị oan uổng, cũng sẽ không bỏ qua cho một người xấu, nhưng là nói cướp ở trong tiệm cơm, còn mang theo trẻ con, không phải quá vớ vẩn sao?
Ý tứ trong lời của Lưu cục trưởng đã rất rõ ràng , Triệu đội trưởng không ngừng gật đầu , lại nhìn Hoàng tổng kia.
Hoàng tổng đã hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác ngồi đó, chuyện tiến triển hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn, không phải là mình tìm người khác gây chuyện phiền phức, hình như là người khác chuẩn bị gán cho hắn cái tội vu khống.
- Lưu cục trưởng, Lưu cục trưởng, tôi là Hoàng Hướng Văn, chú tôi là Hoàng Cao, Hoàng cục trưởng !
Hoàng tổng vội vàng hét to một tiếng , bây giờ tất cả hy vọng của hắn cũng ký thác vào chú hắn.
- Cháu của Hoàng cục trưởng ?
Chân mày Lưu cục trưởng trứu động, lại quay đầu lại nhìn mặt Vương Phong và Ngô Độ, trong lòng âm thầm cười khổ.
Đừng nói là một phó cục trưởng cục giám sát khu vực, chính là cháu của bí thư khu vực ở nơi này chuyện chỉ sợ cũng khó làm gì được, mấy vị này cũng có là cái gì. Con trai thị trưởng, con trai Phó bộ trưởng, một người khác lai lịch còn chưa rõ, nhưng thấy thái độ Vương Phong cũng có thể biết là bọn họ cùng giai cấp.
Ba Thái tử, ai lại đi chọc vào ba tổ ong vò vẽ?
Lưu cục trưởng nghĩ tới đây cũng không nóng mà toát mồ hôi, không ai bảo vệ được hắn .
- Bất kể là ai, cũng phải xử theo pháp luật, tôi đã báo cho đội hình sự, một lát các ngươi sẽ bàn giao tiếp!
Trong lòng Lưu cục suy nghĩ , ngoài miệng lại nói khác, đây cũng là đặc điểm làm quan, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào , lúc nói luôn phải mang đại nghĩa.
Hoàng tổng lập tức ngồi tê liệt ở đó, hắn rốt cuộc đã hiểu, lần này mình gây đại họa, ngay cả người lớn nhất phía sau nói ra cũng không tác dụng, chứng minh những người này căn bản không quan tâm chú hắn là ai, nghĩ đến kết quả gặp phải, tim Hoàng tổng lại loạn hơn.
Bây giờ đừng nói lấy mấy cô nương xinh vào tay, chính là mình cũng có thể có tai ương tù ngục.
Gần mười phút sau , người cục hình sự khu vực đã đến, đội trưởng đội hình sự nghe Lưu cục dặn dò, không nói hai lời mang theo khẩu cung và Hoàng tổng mấy người bọn hắn rời đi, còn Lý Dương bọn họ , căn bản không ai hỏi .
Lúc rời đi Hoàng tổng còn lớn hơn kêu oan uổng , hô to tên chú hắn.
Triệu đội trưởng có chút kích động lau mồ hôi lạnh, lần này nếu thật là mấy dân chúng bình thường, vậy thì xong ròi. Cục phó cục giám sát khu vực cũng là một vị trí thực quyền, không ai chiếu cố dân chúng đi đắc tội lãnh đạo.
Thấy mấy cô gái xinh đẹp kia, tương lai các nàng liền có thể đoán được.
Việc kinh doanh của Hoàng tổng chính là lĩnh vực giải trí, có mấy cô gái, bị hắn cưỡng bức tiếp khách, đã từng còn có người nhảy lầu, ngay cả công an thị cục cũng kinh động , cuối cùng còn không phải là khi chú hắn xin xỏ, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không , bồi thường ít tiền liền xong chuyện .
Những chuyện này rất hắc ám , nhưng là một thực tế tồn tại .
Triệu đội trưởng lại nghĩ tới một câu nói: “ thiện hữu thiện báo , ác giả ác báo” , không phải là không báo, là chưa tới lúc.
Trước mặt Lý Dương, Lưu cục lại âm thầm làm cam kết , Lý Dương hiểu đâu đáy cũng liền rời đi, tiểu Thuận Thuận vẫn còn ở bệnh viện, hắn rất không yên lòng .
Vương Phong, Ngô Độ cũng đi theo ra ngoài, Lưu cục đích thân tiến những người này, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhỏm .
Mấy người này, địa vị quá lớn, lớn như có thể đi thẳng đại nội, đừng nói không phải là bọn họ gây họa, coi như đúng thật như vậy cũng không ai có thể làm gì bọn họ, người Tam gia liên lại, suy nghĩ một chút cũng làm cho người ta thấy kinh khủng .
- Lưu cục trưởng!
Tiễn Lý Dương bọn họ đi rồi, Triệu đội trưởng lại cẩn thận kêu một tiếng .
- Nhớ chuyện ngày hôm nay , cái gì cũng không được nói!
Lưu cục trưởng nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đội trưởng tiểu đồn công an này còn không là gì trong mắt của hắn .
- Vâng … tôi hiểu, hôm nay người của chúng tôi bảo đảm cũng sẽ không nói cái gì!
Triệu đội trưởng vội vàng nói, còn thề thốt, đối với lời thề của hắn Lưu cục trưởng không có để ý, nhấc chân liền đi ra ngoài, chuyện nơi đây xong rồi , chuyện của hắn vẫn chưa xong, còn phải trở về xử lý xong cái phiền toái này .
Lưu cục lên xe trước , đột nhiên quay đầu hỏi Triệu đội trưởng:
- Ta nhớ, sở trưởng các ngươi và Hoàng cục là thân thích à ?
- Vâng, kết nghĩa !
- Tốt lắm, làm rất tốt, nói không chừng có cơ hội cất nhắc!
Lưu cục trưởng nhìn hắn, sau đó lên xe rời đi, xe Lưu cục trưởng đi thật xa , Triệu đội trưởng còn ngây ngô đứng ở đó, hắn chỉ cảm thấy ở trên trời có cái bánh, rơi vào trên đầu của hắn .
Nghe ý Lưu cục, Mã sở trưởng cũng bị dính líu, hắn một bước đi lên vị trí sở trưởng cũng không dám nghĩ tới, nhưng nói chức Phó sở trưởng thì vấn đề cũng không lớn , nhắc tới Phó sở trưởng , vậy cũng là thăng một bước, đặc biệt là đã quen biết Lưu cục trưởng, vậy sau này còn không phải là từng bước lên chức sao?
Triệu đội trưởng cười ha hả, làm sao trở về phòng làm việc được cũng không biết , một chuyện xấu , đảo mắt biến thành chuyện tốt , biến hóa này ngay cả chính hắn cũng không dự đoán đến .
………………
Phòng 303 trong bệnh viện , ánh mắt Phương Thục Cầm còn hồng hồng, tiểu Thuận Thuận ngủ thiếp đi trong lòng ngực của chị, trên mặt phủ một dải băng trắng , vết sưng trên mặt cũng tiêu đi rất nhiều .
Nghe Vương Giai Giai nói qua tình hình, Lý Dương cũng dễ chịu hơn một chút .
Một tát này là rất nặng, nhưng không có nghiêm trọng như hắn tưởng tượng vậy, chẳng qua là một vài tổ chức bị thương , cũng không có ảnh hưởng đến lỗ tai cùng những khí quan khác.
Hôm nay đi châm cứu đã tốt hơn rất nhiều, sưng trên mặt một hai ngày cũng liền có thể tiêu đi, mấy ngày sau liền không nhìn ra một chút dấu vết .
Nhưng vấn đề trong lòng là bác sỹ cũng không dám bảo đảm , chỉ có thể để cho một số bác sỹ tâm lý của bọn họ khám cho bé xem sao, chuyện như vậy nói nặng cũng nặng , nói không nặng cũng không nặng , xem khả năng chịu đựng của trẻ như thế nào .
Nếu lòng tự ái của đứa trẻ cực mạnh , lại vô cùng tự ti, vậy thì vô cùng nghiêm trọng , rất có thể sẽ tạo thành tính tình xấu.
Nhưng tính tình đứa bé tốt, bình thường lại thường họat động, chuyện này sẽ có ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng sẽ không lớn như vậy, qua một thời gian ngắn đứa trẻ có thể tự quên.
Hết thảy đều không phải là Lý Dương có thể nắm chặc, chỉ có thể đưa người nhà cùng về, chăm sóc cháu thật tốt.
Buổi chiều ai cũng không có tâm trạng đi dạo phố, đợi sau khi tiểu Thuận Thuận tỉnh lại , nhìn dáng vẻ nó không khóc không buồn, mọi người cũng có vẻ rất không an tâm, đây mới là điều bọn họ lo lắng nhất .
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, cả nhà liền dẫn tiểu Thuận Thuận đi bệnh viện khám bác sỹ tâm lý, Vương Giai Giai cũng vội vàng đi theo .
Tối ngày hôm qua Vương Giai Giai rốt cục lưu lại biệt thự , đáng tiếc Lý Dương cũng không có tâm trạng muốn chuyện khác , nhưng Vương Giai Giai có thể lưu lại, cuối cùng là một sự tiến bộ .
Dưới sự thăm hỏi của bác sỹ, tiểu Thuận Thuận từ từ lại lộ ra nụ cười, cuối cùng để cho người trong nhà giảm bớt lo lắng rất nhiều.
- Tính tình cháu rất kiên cường, sức chịu đựng cũng mạnh, bây giờ chỉ là nhất thời chưa thích ứng, trong lòng có chút ám ảnh, mấy ngày nữa sẽ ổn, tôi đề nghị mọi ngừơi thường xuyên mang cháu đi ra ngoài một chút, dẫn cháu đến một số nơi náo nhiệt chưa từng thấy qua. Tốt nhất là những nơi có thể đặc biệt hấp dẫn cháu, như vậy trong lòng cháu sẽ khôi phục rất nhanh, sẽ không lưu lại bất kỳ ảnh hưởng nào!