Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 145: Ăn Nhiều

Chương 145: Ăn Nhiều

Chờ đến khi tới khe núi mà Lâm Bắc Phong nói kia, Hàn Sâm quả thật hơi bị dọa sợ.
Không biết bởi vì địa chấn hay nguyên nhân gì khác, vách núi nứt ra thành một khe lớn, chỉ thấy từng con kiến toàn thân xanh bóng, thân thể lớn như chuột cống, đang ra ra vào vào khe núi kia, từ xa nhìn lại chỉ thấy một vùng ánh sáng màu xanh, ở đây ít nhất cũng có 200 con.
- Sâm ca, chính là loại này, thân thể rất cứng, số lượng lại quá nhiều, khi em vừa mới phát hiện ra, em dùng thú hồn đao biến dị đập tới, thể mà chỉ để lại một vết trắng mờ trên vỏ của nó.
Dừng một chút, Lâm Bắc Phong lại nói:
- Đừng xem thân thể của nó nhỏ, tốc độ vô cùng nhanh đấy, ở khoảng cách ngắn, tốc độ không hề kém vật cưỡi biến dị của chúng ta, nhưng chạy quá xa thì lại khác, sau khi chạy hai, ba mươi mét thì tốc độ sẽ giảm xuống rõ rệch. Còn sức mạnh của nó cũng rất lớn, khối đá hai, ba trăm cân cũng có thể dễ dàng giơ lên, thân thể nhỏ mà sức lại lớn đến mức đáng sợ.
Trong khi Lâm Bắc Phong thao thao bất tuyệt, Hàn Sâm lại chăm chú quan sát đám kiến màu xanh to lớn kia, chỉ thấy chúng nó đang gặm nham thạch bên trên, khe núi kia bị chúng nó gặm càng lúc càng lớn.
Nham thạch cứng rắn trong miệng chúng nó lại giống như sô cô la, khối đá hoàn toàn không có vẻ gì là cứng rắn
- Thực sự nhiều quá, hai chúng ta đi qua đó chính là chịu chết.
Hàn Sâm bình tĩnh nói.
- Vậy làm sao bây giờ?
Lâm Bắc Phong nghe xong lại có chút nóng nảy.
- Không sao, tôi vốn là xạ thủ, không cần đến gần chúng nó.
Hàn Sâm nhìn quanh bốn phía một chút, tìm một vị trí thích hợp, lúc này mới triệu hoán ra Ma Giác Xà cung và mũi tên Hắc Châm Phong biến dị.
Sau đó hắn cài thêm tia trọng lực công nghệ cao lên đuôi mũi tên Hắc Phong Châm biến dị, tuy rằng chỉ là một tia còn mảnh hơn cả sợi tóc, nhưng có thể chống đỡ trọng lượng lên đến cả trăm cân, kéo một con kiến trở về đương nhiên càng không thành vấn đề.
- Sâm ca, khoảng cách có phải hơi xa rồi không? Lớp vỏ của loại sinh vật này rất cứng, ngay cả thú hồn vũ khí biến dị cũng khó có thể khiến nó bị thương.
Lâm Bắc Phong nhìn khoảng cách từ nơi này tới những con kiến màu xanh to lớn kia ít nhất cũng năm sáu trăm mét, mũi tên của Hàn Sâm dù là thú hồn biến dị, e là cũng khó có thể xuyên thấu qua lớp vỏ ngoài cứng rắn của những con kiến lớn kia.
- Nếu như một xạ thủ chỉ có thể bắn mũi tên trong tay hắn trúng áo giáp của đối phương, vậy người này tuyệt đối không phải là một xạ thủ.
Hàn Sâm vừa nói vừa kéo cung tên, nhắm đến khe núi ở đằng xa.
- Không bắn vỏ ngoài? Nhưng toàn thân đám kiến kia đều là vỏ cứng, chỉ có chỗ nối thân thể mới có chút khe hở…
Lâm Bắc Phong vừa nói xong, đã thấy mũi tên trong tay Hàn Sâm bắn ra ngoài.
Vèo!
Mũi tên lạnh lẽo nháy mắt đã xẹt qua cự ly mấy trăm mét, mạnh mẽ bắn vào chỗ hở giữa lớp vỏ của một con kiến màu xanh to lớn.
Con kiến màu xanh to lớn kia trong nháy mắt mất mạng, Lâm Bắc Phong ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
- Săn giết U Linh Tinh Nghĩ biến dị, không thu được thú hồn, ăn thịt có thể ngẫu nhiên thu được từ 0 đến 10 điểm gen biến dị.
Một tiếng thông báo vang lên trong đầu Hàn Sâm, chỉ thấy U Linh Tinh Nghĩ biến dị ở bốn phía bị kinh hãi, bắt đầu tìm kiếm kẻ địch ở xung quanh.
Nhưng bầy kiến tìm kiếm trong khoảng mấy chục mét bốn phía lại hoàn toàn không tìm được tung tích kẻ địch, rất nhanh đã bò trở lại khe hở, tiếp tục gặm cắn nham thạch.
Hàn Sâm lợi dụng tơ trọng lực để kéo mũi tên và U Linh Tinh Nghĩ trở lại, sau đó lại bắn tiếp một mũi tên qua, lại giết thêm được một con U Linh Tinh Nghĩ.
Lâm Bắc Phong phục Hàn Sâm sát đất, khoảng cách xa như vậy, muốn nhìn rõ dáng dấp của những con U Linh Tinh Nghĩ kia, y cũng cảm thấy có chút khó khăn, Hàn Sâm lại có thể bắn mỗi một mũi tên trúng ngay khe hở giữa lớp vỏ của chúng, nhãn lực và khả năng bắn như vậy quả thực quá giỏi.
Hàn Sâm ở một bên bắn giết U Linh Tinh Nghĩ, còn Lâm Bắc Phong lại xử lý đám U Linh Tinh Nghĩ mà Hàn Sâm kéo về, U Linh Tinh Nghĩ nhìn thì rất lớn, nhưng phần thịt có thể ăn bên trong cũng chỉ to cỡ trứng gà, phần thịt mềm như thạch quả.
Lâm Bắc Phong không thể chờ được ăn trước mấy miếng, hưởng thụ niềm vui thích khi gen biến dị tăng lên.
Nhưng cũng giống như thịt của các loại sinh vật biến dị khác, ăn xong vài con sẽ không còn hiệu quả, Lâm Bắc Phong ăn liền một lần năm con, sau đó không ăn nữa, căn cứ kinh nghiệm của người đi trước, ăn năm con đã là cực hạn, tiếp tục ăn, chỉ sợ có ăn mười con mới có thể tăng thêm một điểm gen biến dị.
Sau đó Hàn Sâm tiếp túc bắn giết U Linh Tinh Nghĩ, sau khi Lâm Bắc Phong xử lý xong trực tiếp dùng muối ướp, sau này lại nướng thành thịt khô, để thuận tiện dự trữ và mang đi.
Hàn Sâm cũng ăn năm con, sau đó liên tục nghe được tiếng thông báo gen biến dị tăng lên.
Biến dị gen của Hàn Sâm từ 52 điểm tăng lên đến 64 điểm, hiện tại điểm gen biến dị đã tương đối cao, cho dù ăn thêm thịt của các loại sinh vật biến dị khác, hiệu quả cũng sẽ hạ thấp một chút.
Sa Trùng Vương màu vàng cũng bị Hàn Sâm triệu hoán ra, đừng nhìn thân thể nho nhỏ của nó, rất nhanh nó đã nuốt xuống thịt của một con U Linh Tinh Nghĩ.
Đừng nói thịt, ngay cả lớp vỏ cứng của U Linh Tinh Nghĩ cũng bị nó nuốt vào.
Cả người nó còn không lớn bằng U Linh Tinh Nghĩ, nhưng không biết nó ăn làm sao, sau khi liên tiếp ăn mười mấy con U Linh Tinh Nghĩ, thân thể của nó cũng lớn thêm một vòng, kích cỡ đã tương đương như nắm đấm.
Hàn Sâm cũng không cần Lâm Bắc Phong xử lý, trực tiếp đút từng con từng con U Linh Tinh Nghĩ cho nó, nó vẫn liên tục ăn xuống, ăn liên tiếp ba, bốn mươi con, ngoại trừ thân thể lớn lên tương đương với U Linh Tinh Nghĩ, những thứ khác hoàn toàn không chút thay đổi.
- Thứ này không hổ là sủng vật cấp thần huyết, đúng là một tên ăn nhiều siêu cấp vô địch!
Lâm Bắc Phong nhìn đến trợn mắt ngoác mồm, gia hỏa này ăn đều là tiền đấy.
Hàn Sâm lại không đau lòng chút nào, hắn không thể bán ra số lượng thịt biến dị lớn vào thị trường, cho dù mang về, cũng sẽ không bán ra được nhiều, còn không bằng đút cho Sa Trùng Vương màu vàng.
Nhưng Hàn Sâm cũng không định đút hết cho nó, hắn muốn lưu lại một phần để làm lương thực cho Miêu Quân.
Ngay trước mặt Lâm Bắc Phong, Hàn Sâm cũng không tiện triệu hoán ra Miêu Quân, dù sao đó cũng là sủng vật mà Tần Huyên đưa cho Tệ thần, xuất hiện trên người hắn rất dễ bị lộ.
- Sớm biết bắn cung hiệu quả như thế, lúc trước tôi cũng học bắn cung rồi.
Lâm Bắc Phong ước ao nhìn Hàn Sâm bắn giết từng con từng con U Linh Tinh Nghĩ, quả thực an nhàn khiến người khác giận sôi.
- Cũng không phải mỗi xạ thủ đều có thể chơi như thế.
Hàn Sâm cười nói, chí ít nếu như hắn không tu luyện Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, không có nhiều thần gen như vậy, không có thần huyết cung và mũi tên biến dị trong tay, sẽ không thể dễ dàng bắn giết U Linh Tinh Nghĩ như vậy, người bình thường đứng ở khoảng cách này, e là không thể nhìn thấy đường vân nhỏ trên người U Linh Tinh Nghĩ.
Lại bắn chết thêm một con U Linh Tinh Nghĩ, Hàn Sâm đột nhiên nghe được tiếng thông báo.
- Săn giết U Linh Tinh Nghĩ biến dị, thu được thú hồn U Linh Tinh Nghĩ biến dị, ăn thịt có thể ngẫu nhiên thu được 0 đến 10 điểm gen biến dị.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất