Chương 169: Chỉ Một Chữ, Soái
Bành!
Một quyền của Hàn Sâm đánh lên trên cánh tay của Vu Minh Chí, lập tức cả khuôn mặt Vu Minh Chí đều tái đi, y vốn cho rằng một quyền này là bạch quyền hư lực, chỉ là giơ một cánh tay lên chống đỡ, hơn nữa căn bản không sử dụng bao nhiêu lực lượng, bị hắc quyền mạnh mẽ của Hàn Sâm đánh lên, cánh tay lập tức nện lên trên mặt mình.
Vu Minh Chí chỉ cảm thấy đầu quay cuồng, sau đó trên mũi truyền đến cảm giác đau nhức, thân thể không khỏi liên tục lui lại vài bước, đặt mông ngã ngồi xuống mặt đất.
Trong phòng học lập tức yên tĩnh, các sinh viên đều có chút lặng đi, quyền thứ nhất thì còn có thể nói là Vu Minh Chí khinh thường, nhưng mà một quyền này lại đánh ra ở dưới tình huống Vu Minh Chí hết sức chăm chú, Vu Minh Chí vẫn còn phán đoán sai.
- Đại thần đúng là đại thần, thậm chí ngay cả Hắc Bạch Quyền cũng lợi hại như vậy.
- Ha ha, mặc kệ lát nữa thắng bại như thế nào, chỉ là một quyền này cũng đáng giá rồi, đây chính là Thần Tử thứ sáu Vu Minh Chí đó!
- Một quyền này, đau cũng thoải mái.
- Không hổ là đại thần của trường quân đội Hắc Ưng chúng ta, đúng là trâu bò.
- Ha ha, thấy không, biểu lộ tự tin vừa rồi của Vu Minh Chí, lập tức liền hóa xanh xao rồi.
- Quả thực đúng là thần tượng, trong những sinh viên của trường quân đội có mấy người có thể đánh Vu Minh Chí được như vậy?
- Hôm nay tới nghe bài giảng của giáo sư Nghiêm thật sự quá đáng giá.
Đường Chân Lưu cố nén cười, đều sắp gây ra nội thương rồi:
- Vu Minh Chí à Vu Minh Chí, nếu như cậu thông minh hơn một chút, bây giờ mau chóng tìm lối thoát may ra còn có thể bảo vệ lại một chút thể diện, bằng không thể diện của cậu sẽ trôi theo dòng nước hết đấy.
Giáo sư Nghiêm vẫn nghiêm trang đưa ra phân tích dạy học:
- Vận dụng chân lực như sách giáo khoa, chú ý mũi chân của cậu ta hơi nghiêng ra bên ngoài một chút không, đây thật ra là một biểu tượng cho sử dụng hư lực, bình thường lúc sử dụng chân lực, mũi chân đều hơi nghiêng vào trong, mà bạn Hàn Sâm lợi dụng điểm này rất chính xác để làm ra mê hoặc về mặt tâm lý, khiến cho đối phương cho rằng cậu ấy sử dụng hư lực, đây chỉ là một điểm trong đó, lại nhìn động tác phần eo cùng bả vai của cậu ấy…
Giáo sư Nghiêm trực tiếp chiếu lại toàn bộ hình ảnh một đòn vừa rồi kia của Hàn Sâm, phân tích cặn kẽ, chỉ ra ưu điểm của một đòn này của Hàn Sâm, mặc dù giọng nói không quá phập phồng, nhưng trong lời nói lại hết sức tôn sùng một đòn này của Hàn Sâm.
- CMN, đại thần quả thật trâu bò, trong một quyền đơn giản lại có nhiều chi tiết như vậy, quá ngầu.
Sau khi các sinh viên nghe xong càng thêm tán thưởng.
Vu Minh Chí lau máu mũi từ dưới đất bò dậy, trên mặt đã khó có thể giữ lại nụ cười.
Chẳng qua Vu Minh Chí không hề biết tiến thối giống như Đường Chân Lưu nghĩ, lại còn tưởng rằng do mình khinh thường, mới dẫn tới thất bại lần này, vậy mà một lần nữa đi tới trước mặt Hàn Sâm.
Đương nhiên Hàn Sâm cũng không khách khí với Vu Minh Chí, người này nghĩ như thế nào thì Hàn Sâm cũng đã nhìn rõ ràng, Vu Minh Chí chính là muốn dẫm lên trên đầu Hàn Sâm để bày ra sự mạnh mẽ của mình, Hàn Sâm sao có thể khách sáo với người như vậy chứ?
Lại là một quyền đập tới mặt Vu Minh Chí, hai mắt của Vu Minh Chí nhìn chòng chọc vào Hàn Sâm, lần nữa có phán đoán, vô luận nhìn như thế nào, một quyền này của Hàn Sâm căn bản không có một chút sát khí, biểu hiện mặc dù hung mãnh, thế nhưng lại là một quyền hoàn toàn không có sát khí, quyền như vậy căn bản không có nửa phần uy hiếp, Vu Minh Chí vẫn có lòng tin tuyệt đối với phán đoán của mình.
Y lăn lộn ở không gian thứ nhất Tí Hộ Sở gần mười năm, đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến đấu lớn nhỏ, kinh nghiệm đối địch phong phú, địch nhân ra tay có mang sát ý hay không, cậu ta đương nhiên có thể cảm giác được.
Dù là bạn bè luận bàn, muốn ra quyền mà có lòng cầu thắng, đều có một chút sát ý, tuyệt đối không thể khiến cho cậu ta không có chút cảm giác nào như thế.
- Bạch quyền.
Vu Minh Chí kiên định với phán đoán của mình, nhưng vẫn theo bản năng không dám kiêu ngạo như lần trước chỉ dùng một cánh tay, lần này là hai tay giao ở trước mặt mình, đi chống đỡ một quyền này của Hàn Sâm.
Bành!
Sắc mặt Vu Minh Chí xám ngoét lùi lại vài bước mới đứng vững thân thể, không thể tin được nhìn tới Hàn Sâm, cậu ta rõ ràng đã nhìn kỹ một quyền này của Hàn Sâm căn bản chỉ là hư lực không hề có chút uy hiếp nào, làm sao lại có thể là hắc quyền?
Mà đám người phía dưới lại kích động sắp kêu thành tiếng rồi, thật không ngờ Hàn Sâm vậy mà thắng Vu Minh Chí một lần nữa.
Nếu như bây giờ không phải còn trong giờ học, bọn họ hận không thể chạy lên bục giảng ôm lấy Hàn Sâm, đây cũng mang lại sĩ diện lớn cho trường quân đội Hắc Ưng bọn họ rồi, đường đường Thần Tử thứ sáu đến trường quân đội Hắc Ưng của bọn họ làm mẫu bài giảng, lại bị bạn học trong trường bọn họ liên tục đánh trúng ba lượt, chuyện này nếu nói ra, vậy sẽ nở mày nở mặt đến cỡ nào đây.
Về sau ai dám ở trước mặt bọn họ nói khoác là đi xem Thần Tử thứ sáu Vu Minh Chí biểu diễn thi đấu, bọn họ có thể trâu bò nghiêng góc 45 độ nhìn lên bầu trời, khinh thường bĩu môi:
- Thần Tử thứ sáu? Rất trâu bò sao? Lần trước đến trường chúng tôi, bị bạn học tôi đánh không biết nam bắc luôn kia, lúc ấy do tôi không lên sân khấu, nếu không tên kia sẽ càng thảm hại hơn nữa. Cái gì? Cậu không tin, nói tôi khoác lác? Không tin cậu đi tới trường chúng tôi hỏi một chút, có phải thế không…
Giáo sư Nghiêm vẫn làm công tác của mình, tường tận truyền thụ ưu điểm cùng lý luận tri thức một đòn này cho mọi người, nhưng đáng tiếc bây giờ không có mấy người còn tâm tư nghe ông giảng giải nữa.
Đường Chân Lưu đều cảm thấy có chút mất thể diện thay cho Vu Minh Chí, nhưng mà hết lần này tới lần khác Vu Minh Chí lại không biết sống chết, không nuốt trôi cơn tức này, vậy mà lại đưa ra yêu cầu muốn để cho cậu ta làm bên công kích.
Đường Chân Lưu khẽ lắc đầu:
- Tên Vu Minh Chí này, lòng dạ thật sự quá hẹp hòi rồi, hơi quá mức không biết chừng mực rồi, nếu không cũng sẽ không đi tới cục diện như vậy.
Hàn Sâm đồng ý với yêu cầu của Vu Minh Chí, đổi lại làm bên phòng thủ, Vu Minh Chí nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, trực tiếp hung hăng đánh một quyền sang.
Nhìn thấy biểu lộ lo lắng trên mặt mọi người ở phía dưới, trong lòng Vu Minh Chí thầm đắc ý:
- Bây giờ tất cả mọi người nhất định đều cho rằng mình thẹn quá hoá giận, cho nên muốn chủ tâm trả thù, một quyền này nhất định chính là hắc quyền? Bọn mày nghĩ như vậy thì sai mười phần rồi, ông mày chính là nhìn đúng điểm này của chúng mày, liền đánh ra một đòn bạch quyền, đến lúc đó vừa thắng được ván này, lại vừa có thể biểu hiện ra ý chí rộng lớn của ông mày, dù sao cũng có thể kiếm lại chút mặt mũi.
Vu Minh Chí cho là một quyền này, Hàn Sâm nhất định sẽ tránh né, ai ngờ Hàn Sâm vậy mà hoàn toàn không có ý tứ tránh né, thậm chí ngay cả giơ hai tay lên ngăn cản cũng không thèm, ngay cả một cánh tay cũng không thèm dùng, chỉ là duỗi ra một bàn tay, chắn trước quả đấm của Vu Minh Chí.
Sắc mặt của Vu Minh Chí lập tức đại biến, mà quả đấm của y cũng đã bị bàn tay của Hàn Sâm nắm chặt, hai người liền ngừng lại ở chỗ đó như vậy.
- CMN, quá đẹp trai, vừa rồi tôi còn tưởng rằng một quyền này của Vu Minh Chí nhất định là hắc quyền, không nghĩ tới lại là bạch quyền, đại thần chính là đại thần, một chữ, soái.
- Phải gọi là tiêu sái.
- Đại thần quả nhiên là trâu bò, sự tự tin này cũng không giống ai.
- Vốn cho rằng đại thần chỉ có thao tác chiến giáp trâu bò, không nghĩ tới ngay cả Hắc Bạch Quyền đều mạnh như vậy.
Giáo sư Nghiêm vẫn còn cẩn thận tỉ mỉ phân tích và dạy học, mà sinh viên nghe tiếng đến xem cũng ngày càng nhiều, liền ở bên ngoài cửa sổ đều có rất nhiều sinh viên đang đứng nhìn vào bên trong.
Những sinh viên không tìm được vị trí xem thuận lợi, lúc này đều ở bên trên máy trí tuệ nhân tạo xem toàn bộ tin tức hình ảnh dạy học được đồng bộ.