Chương 170: Ba Quyền Ba Chưởng Diệt Thần Tử
- Yên Nhiên, mau lên diễn đàn Internet trong trường đi.
Kỷ Yên Nhiên đang nghe giảng bài, Khúc Lệ Lệ ngồi ở bên cạnh đột nhiên dùng ngón tay chọt cô, thấp giọng nói.
- Đừng làm rộn, tớ đang nghe bài giảng.
Tâm tình của Kỷ Yên Nhiên không được tốt lắm, những ngày này không hề nhìn thấy bóng dáng của Hàn Sâm, khiến cô hận tới ngứa răng rồi.
- Cậu có biết chuyện Vu Minh Chí và Đường Chân Lưu đến khoa tân võ học của trường chúng ta phối hợp dạy học hay không?
Khuôn mặt Khúc Lệ Lệ lộ ra vẻ hưng phấn, tiếp tục nói.
- Biết rồi, nhưng tớ không có hứng thú gì với minh tinh cả.
Kỷ Yên Nhiên lơ đãng nói ra.
- Lúc Vu Minh Chí ở trên đài biểu diễn Hắc Bạch Quyền, lại chọn đại thần đi lên, kết quả bị đại thần hành hạ, rắn rắn chắc chắc liên tục đánh ba đòn hắc quyền.
Khúc Lệ Lệ lộ ra vẻ bát quát.
- Đại thần? Đại thần nào? Âu Dương Tiểu Tán?
Kỷ Yên Nhiên ngây ra một lúc, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ tới Âu Dương Tiểu Tán của khoa tân võ học, trong trường quân đội Hắc Ưng thì y là lợi hại nhất.
- Âu Dương Tiểu Tán là Âu Dương Tiểu Tán, tớ nói đại thần kìa, là đại thần á.
Khúc Lệ Lệ nghiêm túc nói.
- Đại thần nào cơ?
Trong lúc nhất thời Kỷ Yên Nhiên vẫn chưa kịp phản ứng lại.
- Còn có thể là ai nữa, chính là người trong thi đấu chiến giáp hành hạ phát nổ tất cả kia, trừ hắn ra thì trong trường chúng ta còn có ai là đại thần nữa chứ?
Khúc Lệ Lệ liếc Kỷ Yên Nhiên một cái.
- Hàn Sâm?
Kỷ Yên Nhiên nao nao, sau đó mau chóng mở máy truyền tin ra, lên diễn đàn của trường học, trực tiếp tiến vào bài giảng của siáo sư Nghiêm đang được đồng bộ trực tiếp.
Lúc mở ra hình ảnh trực tiếp, thấy một quyền kia của Vu Minh Chí đánh về phía Hàn Sâm, mà Hàn Sâm căn bản liền trốn cũng không trốn, chỉ duỗi ra một bàn tay, chặn quả đấm của Vu Minh Chí lại.
- Chính là tự tin như vậy, đại thần thật sự là đẹp trai xuất sắc, chẳng qua Vu Minh Chí quá cùi bắp, nhưng đáng tiếc Đường Chân Lưu của tớ không lên sân khấu, bằng không thì thực sự quá phấn khích rồi.
Khúc Lệ Lệ hưng phấn nói, cô là fan hâm mộ của Đường Chân Lưu, ban đầu là do cô dõi theo Đường Chân Lưu, cho nên mới biết chuyện của Hàn Sâm, nhưng sau đó lại nói thêm một câu:
- Sao tớ nhìn đại thần rất quen mắt nhỉ, hình như đã gặp ở nơi đâu rồi vậy?
- Dĩ nhiên là cậu đã thấy rồi, lúc thi đấu giải Tinh Vũ Bôi chẳng phải đã thấy qua rồi sao.
Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Yên Nhiên đỏ lên, vội vàng nói.
- Thật sao? Sao tớ cảm thấy hình như là đã gặp cậu ta ở chỗ nào khác?
Khúc Lệ Lệ hơi có chút nghi hoặc, nhưng mà thoáng qua lại để ở một bên:
- Vu Minh Chí lại tới nữa.
Kỷ Yên Nhiên âm thầm thở dài một hơi, cũng may ngày hôm đó đã nửa đêm, trước cổng ký túc xá rất tối, Khúc Lệ Lệ không thấy rõ mặt Hàn Sâm, chỉ nghe lời nói của Hàn Sâm đã bị hù chạy.
Nhưng khi nhìn thấy Hàn Sâm trên màn hình, Kỷ Yên Nhiên lại hận hận mài răng mèo:
- Hàn Sâm cậu được đấy, vậy mà lại chạy tới bên khoa tân võ học, đây là muốn thông đồng với con bé nào rồi?
Kỷ Yên Nhiên nhìn thoáng qua ông thầy giáo già đang giảng bài, nhìn thấy ông ta đang viết gì đó, vội vàng thu dọn đồ đạc, lặng lẽ chuồn ra ngoài phòng học.
- Yên Nhiên, cậu đi đâu thế?
Khúc Lệ Lệ kinh ngạc nhìn Kỷ Yên Nhiên đang muốn trốn học.
Kỷ Yên Nhiên khoát tay áo với cô, làm ra một cái dấu im lặng, sau đó liền lặng lẽ trốn ra khỏi phòng học, bước nhanh đến giảng đường của giáo sư Nghiêm.
Đương nhiên là cô muốn đi tìm tên Hàn Sâm ghê tởm kia để tính sổ, không thể để cho tên khốn kia đi lừa gạt cô gái khác được.
Nhưng khi cô đi đến phòng giáo sư Nghiêm đang dạy học, lại phát hiện ra trên hành lang đầy ắp người, căn bản không chen vào được, liền tình huống ở bên trong như thế nào cũng không nhìn thấy.
Kỷ Yên Nhiên chỉ có thể ở bên ngoài tiếp tục dùng máy truyền tin xem buổi dạy học trực tiếp, chờ Hàn Sâm từ bên trong đi ra.
- Bạn Hàn Sâm biểu diễn cho chúng ta một lần công phòng chiến Hắc Bạch Quyền như sách giáo khoa…
Giáo sư Nghiêm một mực trung thành với công tác giáo dục của mình, phân tích biểu hiện của Hàn Sâm hoàn mỹ nhất, đúng là công thủ Hắc Bạch Quyền hoàn mỹ giống như sách giáo khoa.
Vu Minh Chí không tin quỷ quái liên tục đánh ra ba lượt bạch quyền, kết quả đều bị bàn tay của Hàn Sâm trực tiếp ngăn trở, chuyện này khiến cho mặt của Vu Minh Chí đều đỏ lên trở thành màu gan heo rồi, cuối cùng vẫn là giáo sư Nghiêm nhìn không nổi nữa, tuyên bố chấm dứt làm mẫu Hắc Bạch Quyền, để cho Hàn Sâm trở về chỗ ngồi.
Mặt của Vu Minh Chí đều tái rồi, vốn là muốn khoe tài ở trong trường quân đội Hắc Ưng, thật không ngờ lại mất mặt đến mức này, lần này thật sự là quá mất mặt, lại bị một sinh viên trường quân đội cho ăn hành, đối với một Thần Tử mà nói, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng nhục nhã.
Để cho Vu Minh Chí cảm thấy nhục nhất chính là, từ đầu tới đuôi Hàn Sâm cũng chỉ là nghe theo chỉ thị của giáo sư Nghiêm tiến hành biểu thị, sau khi thắng cũng không có nửa phần đắc ý, căn bản không giống như là thắng một đại minh tinh, tựa như chỉ thắng một người qua đường, ngay cả một chút mừng rỡ cũng không có.
- Lão tam, không nghĩ tới Hắc Bạch Quyền của cậu cũng lợi hại như vậy, sau khi trở về chúng ta…
Trong ánh mắt của Trương Dương tràn đầy ngọn lửa hưng phấn, nhưng mà mới nói được phân nửa, vậy mà liền nuốt những lời phía sau vào.
Trương Dương nghĩ tới buổi chiều thần bí nhất của phòng 304 hôm đó, thôi được rồi, ở trước mặt tên quái vật lão tam này, ngọn lửa có mãnh liệt đến đâu cũng khó có thể cháy lan ra đồng cỏ.
Nửa bài giảng còn lại cũng có chút thay đổi, Vu Minh Chí đứng ngồi không yên, sắc mặt rất khó coi, mà các sinh viên thì thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hàn Sâm, mặc dù tố chất của các sinh viên đều rất không tồi, ở trên lớp học không hề tùy tiện nói chuyện riêng, nhưng mà trên diễn đàn của trường đã sớm bị chen bể rồi.
- Đại thần lần nữa đạt tới độ cao mới, Hắc Bạch Quyền cuồng loạn Thần Tử thứ sáu Vu Minh Chí.
- Một tay che trời, Thần Tử khó thoát Ngũ Chỉ Sơn.
- Ba quyền ba chưởng diệt Thần tử.
- Ha ha, trường quân đội Hắc Ưng chúng ta thật sự có một đại thần, chiến giáp đánh bại tất cả, Hắc Bạch Quyền diệt sát Thần Tử.
- Nếu như cho đại thần cùng Đường Chân Lưu đối chiến Hắc Bạch Quyền, không biết ai trong bọn họ mạnh hơn đây.
- Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là đại thần rồi.
- Vậy cũng chưa chắc, Đường Chân Lưu cũng không phải loại hàng nhập lậu giống như Vu Minh Chí, là Thần Tử có uy tín lâu năm, sắp tấn chức lên không gian thứ hai Tí Hộ Sở rồi, không phải người bình thường có thể so sánh.
- Nói cũng đúng, ngoại trừ Lâm Phong và Tệ thần, tôi thấy trong số người chưa tiến hóa, có lẽ không có ai là đối thủ của Đường Chân Lưu rồi.
- Đường Chân Lưu lợi hại, đại thần của chúng ta cũng không phải ngồi không, có thể hành hạ Vu Minh Chí, vẫn có cơ hội liều mạng cùng Đường Chân Lưu, dù sao tôi cũng rất chờ mong bọn họ có thể chiến một trận.
- Chỉ sợ là không có cơ hội đâu, lúc ban đầu đại thần không hề tính toán ra tay, là Vu Minh Chí tìm đánh, cố gắng kéo đại thần đi lên, Đường Chân Lưu cũng không phải người như vậy.
- Không thể xem đại Thần Chiến một trận với Đường Chân Lưu, thật sự là đáng tiếc.
Kỷ Yên Nhiên cũng xem bình luận bên trong diễn đàn, khi thấy đám sinh viên tán dương Hàn Sâm, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên, một tia vui sướng phát ra từ trong lòng, thật giống như mình được khích lệ.
Sau khi bài giảng của giáo sư Nghiêm chấm dứt, Kỷ Yên Nhiên nhìn thấy Hàn Sâm đi ra, có không ít bạn bè ở bên cạnh nói chuyện với hắn, do dự một chút liền không đi qua.
Nhìn đồng hồ, Kỷ Yên Nhiên quay người đi về phía căn tin, thời gian này, Hàn Sâm nhất định sẽ đi tới căn tin, mà Hàn Sâm giống như cô đều thích nước trái cây, chỉ có căn tin kia có, cho nên Kỷ Yên Nhiên rất chắc chắc là Hàn Sâm sẽ đi qua.
Kỷ Yên Nhiên vừa mới đi không được bao xa, lại thấy Khúc Lệ Lệ thở hồng hộc chạy tới giữ chặt:
- Yên Nhiên, không phải cậu đi xem đại thần sao? Như thế nào lúc này đã đi rồi thế?
- Ai nói tôi đi xem cậu ta?
Kỷ Yên Nhiên nhếch miệng, có chút xấu hổ nói.
- Cậu không đi ra xem đại thần, vậy cậu trốn học làm gì?
Khúc Lệ Lệ nghi ngờ hỏi.
- Đi ăn cơm không được à?
Kỷ Yên Nhiên nói xong liền đi tới chỗ căn tin kia.
Khúc Lệ Lệ cũng vội vàng đi theo, sau khi đến căn tin, Kỷ Yên Nhiên cố ý chọn lấy một vị trí tương đối dễ chú ý, trong lòng hung tợn nghĩ:
- Nếu như tên khốn kia dám không chủ động tới, mình tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.