Chương 184: Thăm Dò
Hoàng Phủ Bình Tình thấy Hoàng Kim Sa Trùng Vương cắn nuốt đám thi thể trên đất, bụng nó giống như một cái động không đáy, thân thể cũng theo đó mà lớn hơn một vòng, trên mặt cô không thể giấu được vẻ kinh ngạc.
- Hàn thiếu, đây chẳng lẽ là sủng vật thần huyết thú hồn?
Hoàng Phủ Bình Tình kinh ngạc hỏi Hàn Sâm.
- Là sủng vật thần huyết thú hồn, nhưng cũng không có tác dụng gì, chỉ là một đồ tham ăn vô dụng mà thôi.
Hàn Sâm cười nói.
Hoàng Kim Sa Trùng Vương đạt được khi hắn đi cùng Vương Manh Manh, không cần thiết giấu giếm, hơn nữa tất cả mọi người biết rõ thú hồn sủng vật rất khó nuôi thành hình, thần huyết sủng vật càng khó hơn, cho nên bình thường Hàn Sâm không buông tha một cơ hội nào để Hoàng Kim Sa Trùng Vương lớn mạnh.
- Hàn thiếu thật sự khiến người ta kinh ngạc, ngay cả thần huyết sủng vật cũng có thể lấy ra, tôi vẫn luôn muốn có một con, nhưng đáng tiếc vẫn không có, nếu như Hàn thiếu đồng ý để lại thú hồn lời này…giá tiền nhất định sẽ khiến Hàn thiếu thoả mãn.
Hoàng Phủ Bình Tình đột nhiên nói ra.
Hàn Sâm còn chưa trả lời, Uông Đông Lăng đứng một bên đã không nhịn được nói:
- Bình Tình, cô lấy thú hồn như vậy làm gì? Thần huyết thú hồn sủng vật, căn bản không có khả năng nuôi đến lúc thành công lột xác, nếu như không có thịt thần huyết, chỉ dựa vào thịt bình thường thì không thể nào nuôi nấng thành công.
Nội tâm Hàn Sâm cười thầm:
- Uông Đông Lăng này quả nhiên là đồ đần, Hoàng Phủ Bình Tình nói như vậy, chẳng qua chỉ là muốn thử mình, sao có thể thật sự muốn mua Hoàng Kim Sa Trùng Vương.
Hoàng Phủ Bình Tình nghe lời Uông Đông Lăng nói xong, chỉ cười nói:
- Chỉ là ưa thích mà thôi, không biết Hàn thiếu có đồng ý từ bỏ những thứ yêu thích hay không?
Hàn Sâm khẽ cười:
- Nếu Hoàng Phủ tiểu thư đã ưa thích thì tôi đương nhiên đồng ý nhượng lại, nhưng Hoàng Kim Sa Trùng Vương này tôi đã hao tốn chút tinh lực để nuôi nấng, giá tiền khẳng định phải đắt một chút, tốt nhất là lấy vật đổi vật, thần huyết thú hồn đổi thần huyết thú hồn thì thế nào?
Hoàng Phủ Bình Tình nghe xong lại trầm ngâm nói:
- Thần huyết thú hồn tôi cũng rất thiếu, không biết có thể dùng tiền mặt hay không, tôi nguyện ý trả 100 triệu để mua thú hồn sủng vật này.
Hàn Sâm khẽ lắc đầu:
- Xin lỗi Hoàng Phủ tiểu thư, tôi không thiếu tiền, nếu bán ra thì chỉ muốn đổi thần huyết thú hồn.
- Vậy thì thật đáng tiếc.
Hoàng Phủ Bình Tình tỏ vẻ tiếc nuối nhìn Hoàng Kim Sa Trùng Vương nói.
Tiếp tục nói nữa cũng không giải quyết được gì, vốn dĩ Hoàng Phủ Bình Tình cũng không thật sự muốn mua, nhưng lần thăm dò này lại khiến cô ta không thể phán đoán, cũng không thành công lấy được tin tức mà cô ta muốn.
Nhưng đối với Hàn Sâm, Hoàng Phủ Bình Tình lại có chút cảnh giác, cô nhìn Hàn Sâm rồi lộ ra một nụ cười sâu xa.
Bởi vì có Hoàng Phủ Bình Tình và Uông Đông Lăng đi cùng, nên kế hoạch ban đầu của Hàn Sâm không thực hiện được, trên đường hắn cũng không ra tay, chỉ bảo vệ Vương Manh Manh để cô tự lịch lãm rèn luyện, trên đường đi đều không xuất thủ.
Còn Uông Đông Lăng lại luôn khát vọng được biểu hiện trước mặt Hoàng Phủ Bình Tình, liên tiếp ra tay săn giết dị sinh vật, khiến Vương Manh Manh rất mất hứng.
Cô vốn vì muốn rèn luyện năng lực của mình mới tới Đại Sa Mạc Bạch Ma, kết quả thật vất vả gặp được hai con sinh vật biến dị, thế mà Uông Đông Lăng lại xông lên giết hết, khiến cô vô cùng mất hứng.
Cũng may hai sinh vật biến dị này đều khổng lồ, bọn họ không có tâm tình ăn thịt, thế là Hoàng Kim Sa Trùng Vương lại nhặt được món hời, tấy cả đều vào bụng Hoàng Kim Sa Trùng Vương.
- Kỹ thuật điều khiển chiến giáp của Hàn thiếu trong những người chưa tiến hóa đúng là rất khó tìm đối thủ, không biết về tân cổ võ thì Hàn thiếu am hiểu mặt nào?
Trong nội tâm Hoàng Phủ Bình Tình cũng nhíu mày, hai lần cô đều muốn để cho Hàn Sâm ra tay, nhìn xem thực lực của Hàn Sâm thế nào, nhưng Uông Đông Lăng lại nóng lòng biểu hiện, cứ thế trở thành chim đầu đàn, khiến cô ta cả hai lần đều không công mà lui.
- Không đặc biệt am hiểu.
Hàn Sâm thuận miệng đáp, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ có nên nhanh chóng chấm dứt chuyến đi Đại Sa Mạc Bạch Ma này hay không, có hai người kia đi theo, hắn thật sự không làm được chuyện gì.
- Hàn thiếu có thể đạt tới trình độ như vậy trên phương diện chiến giáp, chỉ sợ là phải dốc sức khổ công rèn luyện, có lẽ không có thời gian phân tâm làm chuyện khác đâu.
Uông Đông Lăng đứng một bên cướp lời.
Hàn Sâm thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, Uông Đông Lăng tuyệt đối là đồng đội heo, hoàn toàn không hiểu Hoàng Phủ Bình Tình, quả thực giống như đang giúp Hàn Sâm đánh yểm trợ vậy.
Hoàng Phủ Bình Tình khẽ nhíu mày, cho dù cô ta tâm cơ thâm trầm, lúc này cũng bắt đầu mất kiên nhẫn với Uông Đông Lăng rồi, dọc con đường này Uông Đông Lăng đã làm loạn kế hoạch thăm dò Hàn Sâm của cô không biết bao nhiêu lần.
Vương Manh Manh cũng rất muốn cười, mắt thấy bầu không khí có chút xấu hổ, nên đành mở miệng nói:
- Sư huynh hắn học khoa bắn cung đấy, đương nhiên còn am hiểu cả bắn cung nữa, nhưng so sánh với Bình Tình tỷ thì vẫn kém hơn không ít.
Chuyện Hàn Sâm học khoa bắn cung, tất cả các tạp chí lớn đều đưa tin, cũng không phải bí mật, Vương Manh Manh cũng không kiêng kị gì.
- Hóa ra Hàn thiếu học khoa bắn cung, thật sự là quá tốt, không bằng đợi lát nữa tìm một cơ hội, hai người chúng ta tỷ thí bắn cung một chút nhé?
Trước kia Hoàng Phủ Bình Tình cũng không đặc biệt chú ý tới Hàn Sâm, chỉ là xem video quảng cáo của Đế Cương mới biết có người như vậy, lần này nghe Vương Manh Manh nói Hàn Sâm học khoa bắn cung, hai mắt không khỏi sáng lên.
- Tôi thấy hay là thôi đi, tài bắn cung của tôi chỉ thường thường thôi.
Hàn Sâm thật sự lười ứng phó với Hoàng Phủ Bình Tình, người phụ nữ này đẹp thì đẹp, nhưng đáng tiếc lại là một nhân vật giảo hoạt khó dây dưa, Hàn Sâm không thích phụ nữ như vậy, quá mệt mỏi.
- Bình Tình, cô cũng không nên làm khó Hàn thiếu, e là thời gian bình thường Hàn thiếu đều dùng để luyện tập thao tác chiến giáp, nào có thời gian để luyện tập bắn cung.
Uông Đông Lăng vừa cười vừa nói:
- Nêu cô muốn so bắn tên thì tôi thi với cô, về mặt bắn cũng tôi cũng hạ một phen công phu đấy.
Hàn Sâm và Vương Manh Manh liếc nhau một cái, khóe miệng không nhịn được co giật, Uông Đông Lăng này thật sự là một chút nhãn lực cũng không có, quả thực quá ngu xuẩn.
Hoàng Phủ Bình Tình cũng sắp tức bể phổi rồi, nghĩ thầm:
- Uông Đông Lăng này thật sự là đầu heo à? Hàn Sâm rõ ràng tới bảo vệ Vương Manh Manh đấy, với thân phận của Vương Manh Manh, nếu như không phải Hàn Sâm có chỗ đặc biệt, người của Vương gia sẽ yên tâm để một mình hắn bảo vệ Vương Manh Manh đến một chỗ nguy hiểm như Đại Sa Mạc Bạch Ma sao?
Hoàng Phủ Bình Tình tức đến mức không muốn nói chuyện nữa, bốn người tiếp tục đi sâu vào trong Đại Sa Mạc Bạch Ma.
Đi một đoạn đường, Hàn Sâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt có chút ngưng trọng nói
- Chúng ta vẫn nên trở về đi.”
- Sao nhanh như vậy đã phải đi về?
Uông Đông Lăng ngơ ngác hỏi, không biết tại sao Hàn Sâm lại đột nhiên nói ra lời như vậy.
Hoàng Phủ Bình Tình và Vương Manh Manh lại nhìn theo hướng mắt của Hàn Sâm, chỉ thấy phía xa xa có hai con Hắc Vũ Thú đang xoay quanh trên trời.
- Hàn thiếu, cậu lo lắng đám Hắc Vũ Thú đó?
Hoàng Phủ Bình Tình lên tiếng hỏi.
Hàn Sâm gật gật đầu:
- Mấy ngày nay thỉnh thoảng lại có Hắc Vũ Thú xuất hiện ở gần chúng ta, có lẽ là có quan hệ cùng đám Hắc Vũ Thú kia.
Uông Đông Lăng tự tin cười nói:
- Hàn thiếu quá lo lắng rồi, chỉ là một đám súc sinh, sao có thể có trí tuệ như vậy, hơn nữa cho dù thật sự là chúng, chúng đến bao nhiêu, tôi sẽ giết chết bấy nhiêu.