Chương 183: Hoàng Phủ Bình Tình
Thế em biết mấy người bên kia không?
Hàn Sâm không trả lời, nhìn một chút lại hỏi.
- Không biết.
Vương Manh Manh nhìn kỹ một chút sau đó khẽ lắc đầu.
- Em và Hoàng Phủ Bình Tình có phải là bạn bè thân thiết không?
Hàn Sâm lại hỏi.
- Từ nhỏ đã quen, hai nhà có hợp tác mấy hạng mục kinh doanh.
Vương Manh Manh nghĩ rồi đáp.
- Vậy chúng ta cứ ở đây đang xem đi, tránh cho người khác nghĩ chúng ta muốn đoạt dị sinh vật của bọn họ.
Hàn Sâm nheo mắt lại nói.
Vương Manh Manh lập tức hiểu được ý của Hàn Sâm, không hề lên tiếng đứng ở đây nhìn xem, Hàn Sâm đã nói như vậy, chứng tỏ rằng đám người Hoàng Phủ Bình Tình có năng lực đối phó với Hắc Vũ Thú kia, nếu như lúc này bọn hắn nhúng tay, ngược lại sẽ khiến đối phương hiểu lầm.
Quả nhiên, hai người nhìn ra một lúc, có một thanh niên ở giữa những người kia đột nhiên triệu hồi ra một đôi cánh màu trắng, bay thẳng lên trời đại khai sát giới, giống như thiên sứ điên cuồng giết chóc, giết đàn Hắc Vũ Thú tán loạn.
- Người kia thật là lợi hại!
Vương Manh Manh có chút giật mình nhìn thanh niên kia.
- Hoàng Phủ Bình Tình kia còn lợi hại hơn.
Hàn Sâm chỉ cười rồi nói.
- Chị ấy?
Vương Manh Manh có chút kinh dị, lại nhìn kỹ Hoàng Phủ Bình Tình một chút, phát hiện cô vẫn luôn ở giữa mấy người hộ vệ bắn tên, cũng không có biểu hiện đặc biệt gì, so sánh với thanh niên triệu hồi ra hai cánh màu trắng kia, có vẻ kém hơn nhiều lắm.
- Em nhìn mỗi một mũi tên mà cô ấy bắn ra, gần như đều bắn chết một con Hắc Vũ Thú có uy hiếp lớn nhất đối với trận hình của bọn họ, hơn nữa cho dù là Hắc Vũ Thú biến dị, nếu bị cô ta nhìn chằm chằm vào, cũng khó trốn khỏi vận mệnh bị bắn chết, nhìn qua thì không thu hút, nhưng lực uy hiếp của cô ta đối với đàn Hắc Vũ Thú kia, còn lớn hơn thanh niên thoạt nhìn phong quang vô hạn kia nhiều, năng lực thế này, thật sự rất lợi hại. Nói thật, xét riêng về bắn cung thì ngay cả anh cũng chưa chắc có thể là đối thủ của cô ta.
Hàn Sâm híp mắt nói ra.
Vương Manh Manh lại tập trung nhìn một lần nữa thì thấy đúng như Hàn Sâm nói, Hoàng Phủ Bình Tình ở trong tình cảnh hỗn loạn như vậy, có vẻ mỗi một mũi tên cô bắn ra đều không có kết cấu gì, nhưng sau khi nhìn kỹ, lại phát hiện những con Hắc Vũ Thú bị cô bắn chết, trên cơ bản đều là những con Hắc Vũ Thú có uy hiếp lớn nhất đối với đoàn đội bọn họ.
Đột nhiên, từ phía xa truyền đến một tiếng như vượn gầm, đàn Hắc Vũ Thú đen nghịt lại nhanh chóng bỏ chạy tứ tán, chỉ trong nháy mắt đã bay xa, chỉ để lại một nghìn thi thể Hắc Vũ Thú trên mặt đất gần.
Đám người Hoàng Phủ Bình Tình đã sớm phát hiện ra hai người Hàn Sâm, để lại mấy người để quét dọn chiến trường, Hoàng Phủ Bình Tình mang theo thanh niên có thú hồn hai cánh màu trắng kia đi về phía bọn hắn.
- Hóa ra là Manh Manh, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được em, thật là quá tốt.
Hoàng Phủ Bình Tình cười khanh khách tới kéo tay của Vương Manh Manh, nhìn có vẻ vô cùng thân mật.
- Chị Bình Tình, vừa rồi em sợ bọn chị hiểu lầm, không chạy qua hỗ trợ, chị sẽ không trách em chứ?
Vương Manh Manh nháy mắy nói.
- Làm sao lại trách em, chị biết em có ý tốt.
Hoàng Phủ Bình Tình nói xong, đôi mắt như thu thủy nhìn về phía Hàn Sâm, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Cậu không phải là Hàn Sâm, người phát ngôn cho Ngân Sát TS của Đế Cương sao? Không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể gặp được đại minh tinh, đây là vinh hạnh của tôi.
Nói rồi Hoàng Phủ Bình Tình hào phóng đưa tay ra với Hàn Sâm, dảng vẻ vô cùng vui sướng vì có thể nhìn thấy Hàn Sâm ở chỗ này.
- Hoàng Phủ tiểu thư quá khen, chỉ là tôi may mắn hơn so với người khác một chút mà thôi.
Nội tâm Hàn Sâm thầm run sợ, tuy Hoàng Phủ Bình Tình cười nói tự nhiên, rất dễ dàng tạo cho người ta khác cảm giác thân cận, nhưng ở trước mặt cô ta, Hàn Sâm lại có cảm giác sống lưng lạnh buốt.
Giống như độc vật càng độc, bản thân sẽ càng xinh đẹp, theo Hàn Sâm thì Hoàng Phủ Bình Tình này, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Thần Thiên Tử.
- Không cần khách khí như vậy, tôi và Manh Manh là bạn bè thế giao, cậu là bạn của Manh Manh, nên cũng là bạn tôi, gọi tôi là Bình Tình đi.
Hoàng Phủ Bình Tình nói xong lại quay sang giới thiệu thanh niên bên cạnh cô ta cho Hàn Sâm và Vương Manh Manh:
- Đây là Uông Đông Lăng. Y đã chiếu cố tôi rất nhiều trong Tí Hộ Sở, nếu không chỉ sợ tôi khó có thể xuyên qua đại sa mạc tới chỗ này, cũng không thể gặp gỡ các ngươi đây rồi.
Uông Đông Lăng kia thấy Hoàng Phủ Bình Tình nói chuyện với Hàn Sâm như vậy, sắc mặt có chút lúng túng, nhưng nghe Hoàng Phủ Bình Tình nói xong, vẻ mặt lập tức như được ăn nhân sinh quả, lỗ chân lông toàn thân đều thoải mái mở ra, trên mặt tràn đầy nét tươi cười, giơ tay chào hỏi Hàn Sâm và Vương Manh Manh.
Mấy người nói chuyện thêm vài câu, đúng như Hàn Sâm và Vương Manh Manh nghĩ, đám Hoàng Phủ Bình Tình thế mà lại xuyên qua Đại Sa Mạc Bạch Ma, từ Cuồng Tín Tí Hộ Sở đến nơi này.
- Có thể gặp được hai người ở chỗ này thật sự quá tốt, không biết có thể mời hai người trợ giúp dẫn đường đi tới Cương Giáp Tí Hộ Sở hay không?
Mấy người trò chuyện một lát, Hoàng Phủ Bình Tình lại lên tiếng đề nghị.
Vương Manh Manh đang chuẩn bị đồng ý, Hàn Sâm lại đột nhiên nói:
- Hoàng Phủ tiểu thư, khoảng cách từ đây tới Cương Giáp Tí Hộ Sở không còn xa, trên đường cũng không có nguy hiểm gì quá lớn, nơi này có địa đồ, chỉ cần mọi người đi theo, không tới mấy ngày là có thể đến Cương Giáp Tí Hộ Sở. Chúng tôi vừa tới đại sa mạc, muốn lịch lãm rèn luyện, tạm thời không tính trở về.
Đáy mắt Hoàng Phủ Bình Tình hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng chỉ một thoáng qua, sau đó lập tức cười khanh khách nhận lấy bản đồ mà Hàn Sâm đưa tới, giao cho Uông Đông Lăng đứng một bên:
- Nếu vậy, thì phiền Uông thiếu gia mang theo mọi người đi tới Cương Giáp Tí Hộ Sở trước, tôi và Manh Manh đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, có thể cùng hai người đi săn bắn, cũng tiện trò chuyện với Manh Manh .
Sắc mặt Uông Đông Lăng hơi đổi, vội vàng nói:
- Một mình Bình Tình ở chỗ này quá nguy hiểm, để đám A Thành đi Cương Giáp Tí Hộ Sở trước, tôi ở lại bảo vệ cô.
Hàn Sâm nhịn không được khẽ nhíu mày, Hoàng Phủ Bình Tình và Uông Đông Lăng lại tự quyết định ở lại, mà những người khác sau khi thu dọn xong chiến trường, lại dựa theo mệnh lệnh của Hoàng Phủ Bình Tình cầm lấy bản đồ đi tới Cương Giáp Tí Hộ Sở, chỉ để lại hai người Hoàng Phủ Bình Tình và Uông Đông Lăng.
- Hoàng Phủ tiểu thư, những thi thể Hắc Vũ Thú này cô còn cần không?
Hàn Sâm chỉ trên mặt đất gần một ngàn thi thể Hắc Vũ Thú nguyên thủy hỏi.
- Nhiều thịt sinh vật nguyên thủy như vậy, muốn mang cũng không mang được hết, nếu cậu muốn thì cứ dùng đi.
Hoàng Phủ Bình Tình thoáng nghi hoặc một chút, Hàn Sâm muốn thi thể những Hắc Vũ Thú nguyên thủy này làm gì.
Hàn Sâm nói cám ơn một tiếng, lập tức triệu hoán ra Hoàng Kim Sa Trùng Vương, bây giờ Hoàng Kim Sa Trùng Vương đã lớn bằng một con trâu đực lớn, sau khi ra ngoài đã nhanh chóng bò trên mặt cát, xông về phía những thi thể Hắc Vũ Thú bắt đầu ăn.
Hoàng Phủ Bình Tình và Uông Đông Lăng đều ngẩn ngơ, tướng ăn của Hoàng Kim Sa Trùng Vương thực sự khiến người ta sợ hãi, hơn nữa bọn họ cũng chưa bao giờ thấy tình cảnh này, dù sao thật sự rất ít người nuôi dưỡng thú hồn sủng vật cao cấp.