Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 764: Ốc Đảo Trong Sa Mạc

Chương 764: Ốc Đảo Trong Sa Mạc

- Xác định chưa?
Trong văn phòng tổng bộ của Thiên Sứ Gen, Triệu Thất nhìn Triệu Liên nhíu mày hỏi.
- Đã xác định, mẹ của Hàn Sâm chính là La Lam, là cháu gái duy nhất của La Hải Đường, trước mắt Kỷ gia đã lấy được một bộ phận ủng hộ của La Hải Đường.
Triệu Liên nói.
Lông mày của Triệu Thất nhíu sâu hơn:
- Kỷ gia bên kia có động tác gì không?
- Tạm thời còn không có động tác gì lớn, nhưng mà căn cứ theo tin tức mà Kỳ lão truyền về, đã có Bán Thần của Kỷ gia đi tới Sát Thần Tí Hộ Sở.
Triệu Liên nói.
- Kỷ gia thật sự là gặp may, lại có thể nhờ vào chuyện đó mà liên hệ được với La Hải Đường, kể từ đó, sự ỷ lại của Kỷ gia đối với chúng ta sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn.
Sắc mặt của Triệu Thất có chút âm trầm:
- Vốn cho là sau khi nâng đỡ Kỷ Nhược Chân lên chức, có thể thu hoạch được lợi ích lớn hơn nữa ở trong Liên Minh, cũng là ta đã tính sai.
- Thất gia, chuyện này không trách ngài được ngài, ai cũng không ngờ vậy mà Hàn Sâm lại là cháu ngoại của La Hải Đường, khiến cho La Hải Đường một mực trung lập lại ngả về phía Kỷ gia, đây không phải là chuyện mà nhân lực có khả năng tính toán được.
Triệu Liên nói.
Triệu Thất cười lạnh:
- Trên thế giới này không có thứ gì là nhân lực không thế làm, Kỷ gia muốn mượn La Hải Đường để thoát khỏi ỷ lại đối với chúng ta, sao có thể để bọn họ mong muốn. Lực ảnh hưởng của La Hải Đường bên trong số những Bán Thần rất mạnh, nhưng mà y có mạnh hơn, cũng chỉ là một người cô đơn, cũng không thể quay về không gian thứ hai Tí Hộ Sở. Mau chóng hoàn thành thí nghiệm Thiên Sứ Gen giai đoạn thứ tư, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có tác dụng lớn.
- Thiên Sứ Gen giai đoạn thứ tư cần lượng lớn máu của Tu La hoàng tộc, Nhưng mà bên kia muốn Đan Đồng Tinh, chúng ta. . .
Triệu Liên muốn nói lại thôi.
Triệu Thất cau mày nói:
- Cho bọn họ, Thiên Sứ Gen mới là căn bản của chúng ta, chỉ là một cái Đan Đồng Tinh tính là cái gì, chờ chúng ta có thể dùng sức một mình có chỗ đứng ở trong không gian thứ tư Tí Hộ Sở, đó mới là lúc Triệu gia chúng ta bắt đầu chính thức quật khởi.
- Vâng.
Triệu Liên lên tiếng, quay người đi ra phòng làm việc của Triệu Thất.
- Những lão già kia, tôi sẽ cho mấy người biết rõ, cũ kỹ đều nên bị loại bỏ, khoa học kỹ thuật mới là thứ căn bản duy nhất giúp cho nhân loại tiến hóa, cuối cùng mấy người sẽ bị loại bỏ cả thôi.
Trong mắt Triệu Thất lóe ra hào quang cuồng nhiệt.
. . .
Hàn Sâm ở trên đường đi cũng không gặp phải chuyện gì cổ quái nữa, có Tiểu Ngân Hồ ở, dị sinh vật thông thường không dám tới gần bọn họ, một đường vô kinh vô hiểm.
Tiểu yêu tinh giống như là rất ngoan ngoãn nghe lời, vết thương trên người cũng đã từng ngày khá hơn, đã không có vấn đề gì nữa.
Nửa đêm lúc ngủ, Hàn Sâm cảm ứng được tiểu yêu tinh lặng lẽ bay đến bên cạnh hắn, Hàn Sâm vẫn một mực không hề buông lỏng cảnh giác đối với tiểu yêu tinh, lúc này thấy cô ta vậy mà thừa dịp mình ngủ lặng lẽ bay tới, trong lòng lập tức nổi lên cảnh giác.
Nhưng mà Hàn Sâm vẫn cố ý nhắm mắt, xem thử xem con tiểu yêu này muốn làm cái gì, liền dùng linh thức giám thị tiểu yêu tinh.
Tiểu yêu tinh bay đến bên cạnh Hàn Sâm, bay múa vài vòng trên đỉnh đầu Hàn Sâm, sau đó đã hạ xuống tay của Hàn Sâm, chui vào phía dưới tay Hàn Sâm, xem bàn tay của hắn như cái chăn, cứ như vậy ngủ ở bên trong.
Hàn Sâm không khỏi hơi nao nao, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, mở to mắt nhìn tiểu yêu tinh đang ngủ ở dưới lòng bàn tay hắn, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều.
Nhưng mà không qua mấy ngày, Hàn Sâm liền phát hiện ra mình thật sự là quá ngây thơ rồi, con tiểu yêu tinh này tuyệt đối là đến báo thù hắn, ăn ngon lười làm, không tuân mệnh lệnh, ngoại trừ biết làm nũng ra, căn bản không đàng hoàng giúp Hàn Sâm làm việc.
- Những con sinh vật siêu cấp thần huyết đời thứ hai gian trá này, quả nhiên không có một con nào là đồ tốt.
Hàn Sâm tức giận trong lòng, trước kia chỉ có một mình Tiểu Ngân Ngân đoạt thứ tốt với hắn, bây giờ lại thêm một con tiểu yêu tinh, Hàn Sâm ngẫu nhiên muốn nướng thịt cải thiện sinh hoạt, đều phải cho hai vị đại gia này ăn no trước rồi mới đến phiên hắn.
- Trước tiên nuôi chúng mày béo một chút, sớm muộn gì cũng sẽ làm thịt hai đứa bây.
Trong lòng Hàn Sâm hận hận thầm nghĩ.
Đoàn người đã đi nửa tháng ở bên trong Hắc Sa Mạc, lúc Hàn Sâm đã sắp quên những việc lạ đó, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái ốc đảo.
- Không phải chứ, tại sao ở đây lại có rừng dừa?
Hàn Sâm nhìn thấy ốc đảo, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái.
Chỉ là ốc đảo cũng không có gì kỳ lạ, cái ốc đảo trước mặt kia là một mảnh rừng dừa, trên cây đều kết đầy một đám quả dừa to như quả bóng rổ, thoạt nhìn vô cùng tươi tốt.
Chỉ là nơi này là đại sa mạc, tại sao lại có cây dừa vốn sinh trưởng ở giải đất cạnh bờ biển như vậy? Hơn nữa đây còn là một cánh rừng dừa lớn như vậy, liếc nhìn sang cơ hồ là nhìn không tới điểm cuối cùng.
Chu Vũ Mị lại hết sức hưng phấn, mang theo quả cam nhỏ chạy tới rừng dừa, thoạt nhìn là muốn đi hái những trái dừa đó ăn, thời gian dài như vậy một mực uống dịch dinh dưỡng, đoán chừng cô cũng sắp nhịn tới phát điên.
- Đứng lại, không nên đụng tới những vật kia.
Hàn Sâm quát bảo Chu Vũ Mị ngưng lại.
- Làm gì thế, tôi chỉ là muốn ăn quả dừa thôi mà, ở đây cũng không có dị sinh vật.
Chu Vũ Mị quay đầu không giải thích được nói.
- Nơi này là thế giới Tí Hộ Sở, làm gì có cây dừa nào? Cô không sợ chết thì ăn đi.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói, Chu Vũ Mị thật sự muốn ăn thì hắn cũng không ngăn cản, chuyện này vốn không có quan hệ gì tới hắn cả.
Chu Vũ Mị lại lộ ra vẻ thất vọng trở về bên cạnh Hàn Sâm:
- Như thế nào mới có thể biết những cây dừa kia đến cùng là có thể ăn được hay không?
- Cô có thể ăn thử xem.
Hàn Sâm nói một câu, liền đi thẳng vào trong rừng dừa, Kim Mao Hống chở vật tư đi theo phía sau hắn, không bao lâu liền xuyên qua mấy cây số sâu trong rừng dừa.
Cảnh tượng đập vào mắt lại khiến cho Hàn Sâm có chút vui mừng, chỉ thấy một mảng lớn hồ nước màu bích lục xuất hiện ở trước mặt Hàn Sâm, nước trong hồ giống như là bảo thạch màu bích lục, hồ này cực lớn, bốn phía mọc đầy cây dừa.
- Loại nước này uống được không?
Chu Vũ Mị cũng vô cùng mừng rỡ, nhìn về phía Hàn Sâm hỏi.
- Chỉ sợ là không thể uống.
Hàn Sâm nói xong đi đến mép nước, nhưng mà nhìn nước trong hồ nước thanh tịnh, lại nhịn không được khẽ nhíu mày, dùng mũi ngửi ngửi, lại dùng cái chai múc một chút nếm thử, lập tức cười khổ nói:
- Quả là thế, nước này không thể uống.
- Tại sao vậy?
Chu Vũ Mị nghi ngờ hỏi.
- Đây là nước biển.
Hàn Sâm đưa cái chai cho Chu Vũ Mị.
Chu Vũ Mị nếm thử một chút, lập tức phun ra, nước kia thật sự là quá mặn, quả nhiên tương tự như nước biển.
Hàn Sâm không để ý tới cô, ánh mắt dừng ở chính giữa hồ nước, ở đó có một cái đảo nho nhỏ, còn lớn hơn sân bóng một chút, bên trên có một cây dừa to lớn.
Cây dừa kia hiển nhiên có chút khác biệt với rừng dừa bốn phía, không chỉ là đặc biệt cao lớn, toàn thân lại giống như cẩm thạch, giống như ngọc thạch điêu khắc mà thành.
Mà bên trên cây lại kết xuất quả dừa có màu đen giống như một quả cầu bằng kim loại.
Hàn Sâm nhìn kỹ một chút, bên trên cây dừa bạch ngọc to lớn kia, tổng cộng chỉ có ba quả dừa, mỗi một quả đều to như quả bóng tập yoga, màu xanh đen kia, tỏa ra một loại cảm giác cực kỳ nặng nề.
Rầm rầm!
Lúc Hàn Sâm đang nhìn cây dừa bạch ngọc kia, trong hồ lại có sóng cả quay cuồng, một con quái vật khổng lồ vọt ra khỏi mặt nước, đôi mắt lớn như cái bánh xe nhìn tới Hàn Sâm cùng Chu Vũ Mị.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất