Nhậm Hạo vừa ăn xong bữa trưa thì thấy cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông cao lớn, cao hơn hắn một cái đầu, toàn thân cuồn cuộn
cơ bắp, ánh mắt thỉnh thoảng lại loé lên sát khí bước vào.
- Anh là đối thủ hôm nay của tôi?
Nhậm Hạo kinh ngạc nói. Bà Phùng Hợp lại để một người vào cho mình giết, lại còn to lớn hơn mình, xem ra rất hung mãnh.
Khi Nhậm Hạo đang nghĩ xem có nên hạ sát thủ với đối thủ không thì Áo Đinh Đặc lên tiếng.
- Không, tôi cũng là thí nghiệm thể. Tôi chỉ tạm thời ở đây bảy ngày. Bà Phùng Hợp sợ cậu ở một mình lâu quá bức bối.
Áo Đinh Đặc đáp.
- Anh là người của bà Phùng Hợp?
Ngữ khí của Nhậm Hạo đầy địch ý.
- Không, tôi cũng là thí nghiệm thể. Trước đây tôi từng sống trong căn phòng này.
- Anh là thí nghiệm thể mà bà Phùng Hợp nói đã tham gia quân đội?
Nhậm Hạo nói.
- Ừm.
Trong lúc hai người nói chuyện thì từ trên trần hạ xuống một cái giường gỗ. Áo Đinh Đặc nói đó là giường của mình.
- Bắt đầu luyện tập đi, Áo Đinh Đặc, một năm không gặp. Hàng ngày cậu
làm một vạn lần chống đẩy, đứng lên ngồi xuống, gập bụng. 5720, mỗi ngày cậu làm 3000 lần.
Giọng nói của bà Phùng Hợp vang lên.
- Vâng, bà bà.
Áo Đinh Đặc đáp rồi bắt đầu tập.
Nhậm Hạo ở bên cạnh thấy người cùng phòng mới tập thì cũng tập theo.
Trong lúc tập hai người cũng nói chuyện.
- Anh là Áo Đinh Đặc? Sao anh lại bị đưa đến đây? Bị lừa à?
Nhậm Hạo tò mò hỏi.
- Không, tôi đắc tội một người cả đời không thể đắc tội nên mới bị đưa đến đây.
Áo Đinh Đặc nhớ lại lần đầu gặp Lâm Phi, đáp.
- Vì sao lại đắc tội?
Nhậm Hạo hỏi.
- Đối tượng của tôi là bạn gái của người đó, kết quả bị anh ta đưa đến đây.
- Tình địch à, sau khi ra khỏi đây anh có báo thù không? Nghe bà Phùng
Hợp nói anh tham gia quân đội nên rời khỏi đây, bao giờ thì quân đội
chiêu mộ tân binh?
- Báo thù? Đừng đùa nữa, cả đời này tôi
không dám nhắc đến hai chữ báo thù. Tôi ra được khỏi đây với điều kiện