Chương 40: Tiếng lòng của Hah Tâm Ngữ (2)
“Những khách sạn hoành tráng kia thì sao?” Hạ Tâm Ngữ tò mò hỏi.
“Tôi chưa từng ăn ở đó, sao cậu lại hỏi tôi?”
…
“Không ngờ ở cửa hàng trên đường phố như thế này lại có thể ăn được bột gạo chính gốc Kinh Nam… Thật trùng hợp.”
Là người gốc Kinh Nam, Hạ Tâm Ngữ được ăn bữa sáng của quê hương mình, hơn nữa lại còn ăn ở Thành phố Hải Đông này, nơi mà những mẹ nuôi lớn tuổi gọi tương ớt và tỏi băm là tỏi hơi cay của địa phương, cô ăn cay đến đến mức hai má đỏ bừng lên, đánh giá cực kỳ cao quán ăn này.
Nhưng vào lúc cô vui vẻ ăn bột gạo thì phát hiện Trần Nguyên dùng tay đỡ phần trán của hắn, lông mày nhíu lại, giống như bị sư phụ niệm kim cô chú, biểu cảm rất phức tạp.
【 Đứa trẻ này ăn sáng chậm như một con cún con, ông đây sẽ đi làm muộn mất thôi. 】
【 Sau khi ăn cơm xong rất muốn đi vệ sinh, lát nữa phải tìm nhà vệ sinh mới được. 】
【 Hôm nay tay của ông chủ run phải không? Tại sao cho nhiều muối quá vậy, đến chút nữa phải phản ánh một chút mới được… Ăn muối thì ăn muối, còn bỏ mì vào làm gì? 】
【 Thật là phiền quá, phiền quá, phiền quá, mới sáng sớm đã có nhiều người đến lau bàn như thế này, chết tiệt khi nào tiệm này mới đóng cửa vậy? 】
【 Vừa ra khỏi nhà đã muốn đi tiểu rồi, đi tiểu ở đâu được đây! 】
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, ông đây không muốn nghe tiếng nói trong lòng của mấy người nữa!
Nhớ lại lúc đi đến ngã tư đường Kim Lăng, đối mặt với hàng trăm ngàn con số méo mó màu đỏ, lẽ ra Trần Nguyên phải đoán trước được bản thân sẽ chịu đựng sự tra tấn ở nơi công cộng như thế này sau khi hắn được kích hoạt năng lực lắng nghe tiếng nói của mình.
Nhưng hắn lại không hiểu vì sao phân và nước tiểu lại chiếm phần lớn trong tiếng nói trong lòng của đám người này như vậy.
Thích ôm phân vào người đúng không?
Phiền phiền phiền, nhanh chóng vượt qua một tuần này, cố gắng cập nhật được một siêu năng lực mới đi.
Nếu không để cho hắn chủ động chọn năng lực thì cũng phải cho hắn một năng lực nhìn thấu mọi thứ đi chứ.
Cho dù ngày nào cũng phải nhìn thấy đồng thể của đôi mắt còn đỡ hơn là những tiếng ong ong trong đầu như thế này…
Vào lúc Trần Nguyên nhíu mày, hắn đột nhiên cảm nhận được có ngón tay của người khác ấn vào hai bên huyệt thái dương của mình.
Hạ Tâm Ngữ ngẩng đầu lên, mở mắt ra, đôi môi hồng hào căng mọng, gương mặt đỏ bừng, dùng tay xoa bóp hai bên thái dương của hắn.
“Tối hôm qua cậu thức suốt đêm sao? Tớ cảm thấy tinh thần của cậu không được tốt…”
Hạ Tâm Ngữ dường như đoán được tại sao buổi sáng Trần Nguyên lại đột nhiên hỏi cô nói cái gì.
Tinh thần của người thức khuya luôn không tốt, ngoại trừ đau đầu hoa mắt thì khả năng tập trung cũng sẽ kém đi một chút, có lẽ là nghe nhầm rồi nên mới hỏi lại như vậy.
Hai cánh tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương của Trần Nguyên.
Thật thần kỳ, mọi ồn ào đều biến mất rồi.
Không… Hắn biết câu nói này.
【 Tại sao cậu ấy lại nhìn mình chằm chằm như vậy… Chẳng lẽ trên miệng mình còn dính tương ớt sao? 】
Sau khi bị Trần Nguyên nhìn chằm chằm một lúc lâu, trên mặt Hạ Tâm Ngữ xuất hiện sự bối rối.
Mà lý do đằng sau đó thật khiến người ta buồn cười.
Tương ớt… Quả thật là có, nhưng làm gì có ai ăn bột gạo của Kinh Nam là không dính dầu đỏ trên miệng được chứ, nếu không thì ăn thịt như thế nào được.
Nhưng lớp ẩm ướt màu đỏ này, phủ trên đôi môi mềm mại của cô, vậy mà càng lộ ra sự nóng bỏng hơn bình thường.
Con gái ở Hồ Nam thật nghị lực.
Quan trọng hơn là nơi đó không có núi Thục Đạo.
“Tối hôm qua tôi học hơi trễ. Cũng không có cách nào khác, càng bơi trong biển tri thức thì càng cảm thấy hứng thú mà.” Trần Nguyên khẽ gật đầu, nghiêm túc giải thích.
“Ừm…”
Hạ Tâm Ngữ để lộ ra biểu cảm khó nói.
“Sao vậy, cậu không tin à?”
“Không có, tớ tin mà.”
【 Tớ không tin. 】
Trần Nguyên: “...”
Bản chất con người thật là xấu xa.
Ngay cả kiểu người ‘’có chuyện gì cũng đều nói thẳng ra’’ như Hạ Tâm Ngữ mà cũng không đồng nhất giữa lời nói bên ngoài với tiếng nói bên trong.
Tuyệt vọng, hắn hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới dối trá này.
“Nói đến chuyện học tập… Nếu như làm bài tập thì chúng ta có thể làm cùng nhau.” Hạ Tâm Ngữ chủ động nói: “Dù sao chúng ta đều học ngoại trú, không hiểu chỗ nào cũng có thể giúp đỡ nhau học tập.”
【 Nếu nói thẳng là dạy cậu ấy học thì sẽ khiến cậu ấy cảm thấy xấu hổ, lòng tự trọng của con trai rất cao, nói như vậy thì có lẽ cậu ấy sẽ chấp nhận. 】
Đúng vậy, cậu thật sự cư xử rất khéo léo.
“Có học sinh trường trung học phổ thông số 4 phụ đạo thì việc chạy nước rút 985 211 dĩ nhiên không có vấn đề gì.”
Mặc dù không biết lực học của Hạ Tâm Ngữ như thế nào, nhưng nếu là học sinh của trường trung học phổ thông số 4 thì cũng không phải là học sinh giỏi bình thường. Cho dù chỉ đi theo làm bài tập chung với cô thì cũng có thể có được một cơ hội được dạy kèm riêng.
Đây chắc chắn là một chuyện tốt.