Chương 47: Ngôi trường ngập tràn tình yêu ! (2)
Còn Trần Nguyên, dưới sự khích lệ của Hạ Tâm Ngữ và ông Mạc cũng đã hạ quyết tâm phải học thật tốt môn tiếng anh.
Phải đọc thật to!
Môn tiếng anh chính là như vậy, muốn nhớ được, trước tiên phải tích lũy được vốn từ vựng !
Ngữ pháp, tổ hợp cố định, sau khi trả lời thật nhiều câu hỏi thì sẽ dần dần thành thạo.
Tóm lại, kế hoạch trong một ngày sẽ bắt đầu vào buổi sáng.
Huống hồ, chỉ cần đọc thật to, cũng có thể ngăn chặn được tiếng lòng của người khác.
Sau tất cả, chỉ cần mình cố gắng học tập.
【 cái tên này, đúng là đang đọc tiếng anh 】
Đúng lúc này, Trần Nguyên đột nhiên nghe được một âm thanh tiếng lòng.
Nhưng hắn không ngẩng đầu lên xem là ai.
Âm thanh này rất dễ nhận ra, đó chính là ông Mạc.
Ông Mạc có thói quen sẽ chăm chú để ý học sinh khi đang trong tiết tự học, đó đã trở thành thói quen của ông ta. Ở góc bên trái trong tầm mắt của Trần Nguyên, một người đàn ông mặc quần tây âu đang lặng lẽ bước đến, chẳng trách giọng nói nghe gần như vậy, có lẽ đang đi đến chỗ mình.
Nhưng ông ta đang nói đến ai vậy, là Chu Vũ sao?
Thành tích của Chu Vũ còn kém hơn mình, tiếng anh cũng chỉ hơn mình một điểm, trong lòng ông Mạc còn nói rằng mình bình thường.
【 Nếu tiếng anh kéo lên được, các môn học khác cũng cải thiện, nếu quả thật có thể được như thế, thì chỉ tiêu dành cho học sinh hỗ trợ đặc biệt cũng coi là hợp lý 】
Học sinh hỗ trợ đặc biệt?
Đây không phải lời đồn đại trong truyền thuyết hay sao, nhưng đến giờ vẫn chưa có chứng thực, đó là một cơ chế thần bí mà nhà trường thiên vị cho những cá nhân đặc biệt sao?
Nghe đồn, với tư cách là học sinh hỗ trợ đặc biệt do chủ nhiệm lớp bổ nhiệm, sẽ được giáo viên các môn đặc biệt quan tâm, thỉnh thoảng sẽ được gọi đến văn phòng, để nghe thổi sáo. . . À không, là đến làm bài tập, quá bất công.
Chẳng lẽ gia đình tên Chu Vũ này có quan hệ tốt?
Hừm, trước đây có phải là mình đã đối xử quá thô bạo với cậu ta hay không?
【 Trần Nguyên vốn đã có tiến bộ rồi, không phải do Thục Quân muốn mình cảm ơn cậu ta, cho nên mình mới cho cậu ta đặc cách như vậy 】
". . ."
Sau khi ông Mạc đi ngang qua hắn, vẻ mặt của Trần Nguyên cứng đờ ra trong giây lát. Kinh ngạc quay đầu lại, nhìn chăm chú vào người đàn ông cao lớn nhưng vô cùng kiêu ngạo kia, hắn kinh ngạc phát hiện —— hóa ra là vì mình đã cứu sống một con chó sắp chết, cho nên cá nhân được thiên vị kia chính là mình!
Vì vậy, sau khi chỉ ra vấn đề của con chó kia, vợ của thầy đã cùng tiểu Mạc đến bệnh viện để khám bệnh cho con chó, đồng thời đã kịp thời chữa trị, cứu được mạng của con chó tiểu bạch. Mà ông Mạc kia đã bị vợ bắt phải cảm ơn mình.
Như vậy, bánh răng vận mệnh của Trần Nguyên bắt đầu chuyển động.
Với hộ khẩu của mình như vậy mà cũng được làm học sinh hỗ trợ đặc biệt. . . Ô ô ô, rớt nước mắt.
Đương nhiên, quan hệ giữa mình và vợ của thầy cùng với tiểu Mạc không thể đi nói lung tung được.
Ông Mạc đừng hoảng hốt, mình hiểu rõ, là bởi vì bản thân mình là người có năng lực, có lòng cầu tiến cho nên ông ấy mới chọn mình.
Chỉ có thể nói rằng, mình hiểu tất cả mọi chuyện.
"Thầy Mạc, có người đang gọi thầy."
Đúng lúc này, có một học sinh nữ tóc ngắn đang đứng ở cửa lớp lên tiếng nói.
Ông Mạc sau khi nghe thấy, ông ấy đi ra ngoài và đứng ở cửa một lúc.
Đoán chừng nửa phút sau, sắc mặt ông ấy trở nên nghiêm túc quay trở lại phòng học, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nói:.
"Trần Nguyên, ra đây."
Không phải, mình không phải là có quan hệ với gia đình ông Mạc hay sao?
Sao đột nhiên mặt mũi lại nghiêm túc như thế. . .
【 Thằng nhóc hôi hám Trần Nguyên này rốt cuộc đã làm cái gì? Mà lại khiến cảnh sát phải đến tận trường học tìm thế này! 】
Vì sao cảnh sát lại tới tìm mình?
Chẳng lẽ là do Hạ Tâm Ngữ?
Không, chết tiệt!
Cô ấy còn chưa đủ 17 tuổi, cô ấy. . .
Chờ đã…không nên than khóc vội.
Đáng lẽ. . . không thể như vậy.
【 Sao lại bị thầy Mạc kêu đi, Trần Nguyên đã làm gì? 】
【 Thật kỳ lạ, vẻ mặt nghiêm túc như vậy, không phải là muốn phê bình đó chứ 】
【 Chẳng lẽ cha mẹ của cô gái đã biết Trần Nguyên ép cô ấy nấu cơm, cho nên đã gọi cảnh sát đến tìm Trần Nguyên? ! 】
Các học sinh trong lớp đều có thể phun ra một ít ngà voi, duy chỉ có Chu Vũ thì không.
Tên này chắc chắn sẽ không mong chuyện tốt đến với mình.
" Này chuyện gì vậy?"
Khi hắn bước ra khỏi lớp học, lớp trưởng Trương Siêu nhỏ giọng gọi hắn lại tò mò hỏi.
Vẻ mặt của thầy chủ nhiệm bây giờ toàn một màu đen che phủ, chắc là ông ấy đã vô cùng tức giận, trước nay chưa từng như vậy. Trừ khi Trần Nguyên đã làm chuyện gì đó trái với quy tắc của trường học, nếu không thì sẽ không có chuyện.