Chương 48: Cảnh sát tới trường ! (1)
"Không biết." Trần Nguyên làm ra vẻ hoang mang lắc đầu, đi ra phía cửa lớp.
Bởi vì thầy chủ nhiệm đang không có ở trong lớp, cho nên các bạn học sinh ở phía dưới ghé đầu ghé tai thì thầm to nhỏ với nhau.
"Vừa rồi cậu vào lớp muộn, không thấy ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì à?"
"Đúng là tôi có thấy, nhưng không biết có liên quan gì đến Trần Nguyên hay không? Nếu đúng là có liên quan thì phiền toái rồi đây."
"Đừng nói kiểu đó nữa, có gì cứ nói thẳng ra xem nào."
"Vừa rồi, tôi nhìn thấy có hai cảnh sát, còn có một cô gái xinh đẹp. . ."
"Chết tiệt, thật á?"
"Không thể như thế được, nhìn Trần Nguyên thẳng thắn như vậy cơ mà?"
Trong lúc mọi người đang thảo luận, Chu Phù tò mò nhìn Lý Ưu U hỏi: "Trần Nguyên rất đào hoa có đúng không?"
"Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Lý Ưu U cảm thấy nghi ngờ về mạch não của Chu Phù, nhưng sau khi nghĩ lại cô ấy chỉ mới chuyển đến đây mấy ngày trước, cô cũng không hiểu: "Nhưng chẳng phải mấy ngày trước có một cô gái đến đưa cơm cho cậu ấy sao? Hôm nay nếu như thật sự có một cô gái đến trường cùng với cảnh sát tìm cậu ấy. . .Đó chẳng phải là tố cáo hay sao?"
"Tố cáo? Này, chẳng phải trước đây nói cậu ấy không thích con gái hay sao?" Chu Phù lo lắng hỏi.
"Không thích con gái thì quá kỳ lạ, mặc dù trước kia cậu ấy cũng không thân thiết với đứa con gái nào, luôn luôn đi chơi cùng đám con trai, xô xô đẩy đẩy, còn Aruba, vỗ mông vào nhau. . . Nhưng chuyện này cũng không có gì lạ, dù sao thì phong cách của lớp số 18 chúng ta từ xưa đến nay đều như vậy."
"Phong cách của lớp chúng ta như thế có tốt không."
"Hả, cậu nói cái gì?"
"Không, không có."
. . .
Thầy Mạc hiện tại rất hoảng, đối với ông ấy mà nói, cảnh sát đến trường học chính là một chuyện không tốt, bởi vì trước kia ở trường trung học phổ thông số 11 cũng từng có cảnh sát đến, cũng chính tay ông ấy phải giải quyết, nếu không phải đám con trai đánh nhau thì lại là học sinh nữ mang thai rồi phá thai.
Nhưng từ đầu đến cuối ông ấy đều không cho rằng, Trần Nguyên sẽ làm ra những chuyện như vậy.
Nhưng mà, mấy ngày trước cậu ta có nhắc đến một cô gái. . . Không thể nào?
"Cậu. . ." Sau khi nhìn thấy Trần Nguyên đi ra, ông Mạc muốn căn dặn chuyện gì đó, nhưng rồi lại thôi, sau đó quay đầu, làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Cậu đã làm ra chuyện gì, đi nói chuyện với cảnh sát đi."
Mặc dù hôm đó trời tối sầm lại, nhưng Trần Nguyên chỉ cần nhìn qua cũng thấy rõ bóng dáng của mấy người cảnh sát, hắn chủ động chào hỏi: “Ồ, chào đồng chí. . ."
"Chính là cậu học sinh này, cậu ấy đã làm được một chuyện tuyệt vời!"
Không đợi Trần Nguyên nói xong, viên cảnh sát đã đặt tay lên vai hắn cười nói và vỗ vai hắn.
". . ."
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của ông Mạc biến sắc, vội vàng bối rối nói: "Đồng chí cảnh sát, nghe tôi nói này, tên tiểu tử này mặc dù tiếng anh không được tốt, đến tốp 100 trong danh sách tuyên dương cũng không lọt vào được, nhưng cậu ấy là một người chính trực, cậu ấy có thể sẽ phạm một chút sai lầm. . ."
"Hả?"
Người cảnh sát sửng sốt một lúc, không biết chuyện này thì có liên quan gì đến tốp 100 tuyên dương bảng vàng danh dự, sau đó anh ta quay đầu, gọi người phụ nữ đi giày cao gót đang đứng đợi ở hành lang, vẻ mặt cảm kích nói: "Học trò của ông đã làm được một chuyện tốt! Tuổi còn nhỏ, nhưng cậu ấy đã cứu được một người sắp chết đuối."
". . ." Nghe được câu này, ông Mạc hoàn toàn chết lặng.
Có sao nói vậy đi, người cảnh sát này đúng là biết cách làm cho người khác lo lắng.
Có chuyện gì cứ nói thẳng là được, làm được chuyện tốt chứ gì?
Anh có biết rằng lời của Tào Tháo khiến Lưu Bị sợ đến rơi đũa hay không?
"Đúng rồi, còn cô bạn gái đó đâu? Có học cùng trường với cậu hay không?" Cảnh sát bối rối hỏi.
"Bạn gái đó?" ông Mạc theo ánh mắt của viên cảnh sát cùng nhìn về phía Trần Nguyên.
"À. . ." Trần Nguyên hơi bị chột dạ nói: "Bạn ấy học trường trung học phổ thông số 4, không cùng trường với em."
Vừa dứt lời, hoạt động tinh thần của ông Mạc liền bắt đầu.
【 THPT số 4? Nói cách khác, chính là người em gái đó ? 】
【 Cho nên là hai đứa nó cùng nhau cứu người đuối nước 】
【 Vì sao hai đứa này lại có mặt ở đó cùng lúc? Có phải chúng hay đi dạo vào ban đêm. . . 】
【 yêu sớm, chắc chắn là yêu sớm! 】
Ông Mạc có phải ông đang nói đùa phải không?
« thám tử lừng danh ông Mạc »
"Cảm ơn em trai, nếu không nhờ em thì tôi đã chết đuối rồi."
Khi đứng nói chuyện, người phụ nữ kia có thân hình cân đối, đoán chừng khoảng ba mươi tuổi, là một bà chị giàu có ở thành phố, người phụ nữ đang bày tỏ lòng biết ơn với học sinh của mình, sau đó nhiệt tình nắm lấy bàn tay của hắn khiến cho ông Mạc trở nên bối rối.
"Dạ, không có gì. . ." Trần Nguyên gấp gáp nói, nếu người khác nhìn thấy hắn nắm tay phụ nữ thì thanh danh trong sạch của hắn chẳng phải sẽ bị hủy hoại hay sao?
Đến lúc đó cả trường sẽ biết hắn có một cô hàng xóm xinh đẹp, giờ đây lại còn cứu được một bà chị giàu có quyến rũ. . .