Siêu Năng Lực Của Ta Mỗi Tuần Đều Đổi Mới (Dịch)

Chương 49: Cảnh sát tới trường ! (2)

Chương 49: Cảnh sát tới trường ! (2)


Trần Nguyên, chú ý đến biểu hiện.
"Những người thanh niên sống tích cực này rất đáng được khen ngợi, cho nên tôi đã gọi cho bên đài truyền hình đến đây, mọi người hãy cùng nhau chụp vài tấm ảnh đi." Người phụ nữ mỉm cười, kéo Trần Nguyên đứng cạnh nhau rồi nhìn vào camera.
Không, phóng viên đến khi nào vậy?
Đừng chụp, đừng chụp, tôi chỉ là một học sinh trường trung học phổ thông số 11 thôi mà . . Sao các phóng viên lại thi nhau chụp ảnh loạn xạ lên thế này? !
"Thầy chủ nhiệm hãy cùng chụp với chúng tôi một kiểu đi, người tốt việc tốt thế này cần phải được tuyên dương." Cảnh sát cười nói mời ông Mạc.
Khi ông Mạc định bước tới để chụp ảnh chung, sau đó ông ấy lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt phức tạp, có chút do dự.
【 không được, học sinh cứu người, sao mình lại chụp ảnh chung chứ 】
【 Phải là hiệu trưởng Hà mới đúng 】
【 Cũng không ổn, mặc dù hiệu trưởng tuổi còn trẻ nhiều triển vọng, còn ông bí thư cũng sắp về hưu, nhưng dù sao bây giờ bí thư vẫn là lớn nhất 】
【 Hơn nữa trước khi về hưu, ông ấy cũng đã được đánh giá chức danh chuyên môn, ông ấy đã có quyết định chức danh nghề nghiệp của một giáo viên đặc biệt, chính bản thân ông ấy cũng có đủ tư cách, chỉ là kém may mắn một chút. . . 】
"Đồng chí cảnh sát, để tôi mời ông bí thư đến, phiền mọi người chờ một lát."
"Ừm. . . Cũng được."
Nhìn bóng dáng ông Mạc dần dần đi xa, mặc dù đang đi trong hành lang chật hẹp, nhưng Trần Nguyên phảng phất như nhìn thấy con đường của mình dưới chân ông ấy. . .
Nó đã rộng hơn.
Trong lúc ông Mạc đang cố gắng xoay chuyển bánh răng vận mệnh của mình, Trần Nguyên nhìn về người phụ nữ đang đứng ngay sát bên cạnh mình, vô cùng khó hiểu hỏi: "Chuyện này, chị gái. . ."
"Sao lại gọi là chị". Người phụ nữ sửa lại câu nói, vẻ mặt nghiêm nghị tự giới thiệu mình: "Tôi tên là Viên Vũ. . ."
"Em không hỏi chuyện đó."
Trần Nguyên biết rõ, nếu trong tiểu thuyết có xuất hiện một khẩu súng thì khẩu súng đó chắc chắn sẽ nổ.
Tương tự như vậy, nếu tên của một người xuất hiện trong tiểu thuyết, trừ khi tác giả bị bại não và quên điền tên vào chỗ trống, thì khẳng định nhân vật đó sẽ xuất hiện trở lại trong tương lai.
Vì để bẻ gãy lá cờ của cô ấy, xin hãy dừng lại.
"Anh à để em giới thiệu với anh em tên là Viên Vũ. . ."
"Hắt xì." hắn làm bộ dạng giả vờ hắt hơi, Trần Nguyên đột ngột nói sang chuyện khác: "Nhân tiện đây, tôi muốn nói nếu việc tự sát trở thành một bản tin. . . thì đối chị sẽ không tốt đâu?"
"Đương nhiên là tốt rồi." Đối với câu hỏi này, người phụ nữ tên Viên Vũ. . . lại cảm thấy vui vẻ nói: " Sau khi đưa tin, tôi sẽ để cho tất cả mọi người biết tên cặn bã đó đã làm chuyện xấu xa bẩn thỉu gì, tất cả mọi chuyện sẽ được vạch trần. . ."
" Này này này —— đó là năng lượng tích cực."
Người cảnh sát nhanh chóng giơ tay và nghiêm túc sửa lại câu nói.
【 Hãy để cho cả thành phố Hạ Hải này biết chàng trai này đã cứu mình, những cô gái kia chắc chắn sẽ ghen tị với mình 】
【 Bức ảnh này cần phải chụp thật đẹp, để có thể xứng đôi với cậu em này, hì hì 】
Chỉ có thể nói, con người đều có khát vọng muốn bản thân được chú ý.
Đồng thời, đều có tâm lý khoe khoang.
Hạ Tâm Ngữ thì lại muốn chết một mình, nếu như có một nửa tùy hứng như người phụ nữ này, thì cô ấy sẽ không khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Đáng tiếc, cô ấy lại không muốn trở thành một ngôi sao nổi bật, cô ấy chỉ muốn trở thành một ngôi sao cô đơn.
"Cậu đang làm gì thế?"
"Ai vậy. . ." Viên Vũ. . .Người phụ nữ này lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Không, em đang hỏi cậu ta."
Trần Nguyên ngẩng đầu , nhìn lên dãy tám cái cửa sổ toàn đầu người nối tiếp nhau, tất cả bọn họ đều đang chăm chú nhìn về phía hắn, còn người phụ nữ bên cạnh thì lại ôm lấy hắn mà không cảm thấy xấu hổ…
Thiếu niên không biết thiếu nữ tốt như thế này, nhầm lẫn coi phụ nữ trưởng thành là bảo bối.
Mặc dù đây là quan điểm phổ biến thời bấy giờ, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.
Điều rõ ràng là, những chàng trai ở độ tuổi mới lớn thường đánh giá thấp sự tồn tại của những bạn nữ cùng trang lứa. Trong mắt bọn họ, người phụ nữ trưởng thành đang đứng bên cạnh Trần Nguyên mới là mẫu người duyên dáng tinh tế, vừa phóng khoáng lại vừa gợi cảm. Đó mới chính là nữ thần trong lòng bao cánh đàn ông.
"Trần Nguyên, cậu là đồ ngu ngốc, cậu là đồ chết tiệt....” Chu Vũ muốn bật khóc, cậu ta nói: “Vết thương do bị phản bội sẽ không bao giờ có thể lành được.”
"Vậy chắc cậu có nhiều vết thương không thể lành lắm ha?” Hà Tư Kiều phỉ nhổ cậu ta.
"Nhưng mà theo những gì họ nói, thì người phụ nữ này vì thất tình mà định nhảy sông tự tử. Cho nên Trần Nguyên đã nhảy xuống cứu cô ta lên...”
"Cứu người là hành động tốt đẹp, quả nhiên Trần Nguyên vẫn rất có tinh thần nghĩa khí.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất