Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả

Chương 97: Về Hợp Châu.

Chương 97: Về Hợp Châu.


"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải thấy Lưu Vãn Chiếu cứ nhìn bóng lưng Quan Thục Di rời đi thì đi tới tò mò hỏi.
"Cảm giác nàng có chút là lạ." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Là lạ? Thực ra không lạ một chút nào, em muốn nghe một chút chuyện xưa của nàng không?" Hà Tứ Hải cười nói.
"Nghe chuyện xưa? Em thích nhất là nghe chuyện xưa, nói mau, nói mau." Huyên Huyên ở bên cạnh không ngừng nhảy nhót.
"Con cũng muốn nghe." Đào Tử không cam lòng yếu thế.
"Chúng ta vừa đi vừa nói đi." Hà Tứ Hải nói.
Thế nhưng rất nhanh Huyên Huyên và Đào Tử đều không còn hứng thú đối với chuyện tình yêu này, bị cảnh sắc ven đường hấp dẫn.
Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu lại bị thu hút.
Đồng thời cũng hiểu rõ câu nói trước khi đi của nàng là có ý gì.
Yêu hắn thì phải nắm chặt hắn không được buông ra.
"Hi vọng em già rồi, sẽ không giống như dì Quan."
Lưu Vãn Chiếu nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải, lời nói mang theo ý nghĩa sâu xa.
"Yên tâm, chắc chắn sẽ không." Hà Tứ Hải thề son sắt.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì rất là hài lòng, cao hứng hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì em xinh đẹp." Hà Tứ Hải nói.
"Hừ." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì có chút tức giận, lại có chút hài lòng.
Tức giận vì đây không phải là đáp án nàng muốn, hài lòng là bởi vì hắn khen mình xinh đẹp.
"Yên tâm đi, chỉ cần em không phụ anh thì anh đương nhiên sẽ không lừa em." Hà Tứ Hải bỗng nhiên cầm lấy tay của nàng rồi nói.
"Anh nha, chỉ biết bắt nạt em." Lưu Vãn Chiếu gắt giọng.
Nhưng trong lòng lại khó nén ý mừng.
Du khách đến suối Hồ Điệp còn nhiều hơn cả chùa Thiên Long ngày hôm qua.
Các loại quầy hàng ở khu thắng cảnh này có vẻ có chút tạp nham.
Cho nên Hà Tứ Hải không thể không ôm hai đứa nhóc lên rồi chen vào.
Nhưng mà phong cảnh bên trong cũng không tệ lắm.
Hai bên đường đều là cây trúc, cao vót mà lại thẳng tắp, khiến cho Đào Tử và Huyên Huyên mới thấy lần đầu đều cảm thấy rất mới mẻ.
Đương nhiên quang cảnh còn vô cùng xinh đẹp, trái lại cái gọi là suối Hồ Điệp lại khiến cho Hà Tứ Hải có chút thất vọng, cảm thấy có chút không danh xứng với thực.
Nhưng mà quán Hồ Điệp và Đại Thế Giới Hồ Điệp bên cạnh vẫn là rất thú vị.
Dù sao cũng đã đến suối Hồ Điệp, đương nhiên là phải xem hồ điệp rồi.
Hồ điệp trong quán cũng không có ít, còn có mấy loại tiêu bản quý hiếm khó gặp quý, khiến cho mọi người mở mang tầm mắt.
Mà Đào Tử và Huyên Huyên cũng mới biết được, thì ra trên thế giới này lại có nhiều loại hồ điệp như vậy.
Hồ điệp mà bình thường các nàng nhìn thấy nhiều nhất đại khái chính là hồ điệp nho nhỏ màu trắng hoặc là màu vàng, thường bay lại ở khu dã ngoại.
Hai loại hồ điệp này, màu trắng gọi bướm trắng, ấu trùng của nó chính là sâu xanh xám mà chúng ta thường nhìn thấy, là một loại sâu cực nguy hại.
Màu vàng gọi là bướm cánh vàng viền đen, ấu trùng ăn cỏ linh lăng và ngũ cốc, tương tự cũng là sâu hại.
Rất nhiều người đều gặp qua, nhưng sợ là rất nhiều người đều không nghĩ tới.
Những thứ này chính là tri thức, vì sao nói nên để trẻ nhỏ đi ra ngoài nhiều một chút, chỉ có đi nhiều một chút, mới nhận kiến thức càng rộng hơn, tầm mắt càng rộng, bồi dưỡng được càng nhiều hứng thú, học được càng nhiều tri thức hơn.
Ví dụ như Đào Tử và Huyên Huyên, bao gồm cả Hà Tứ Hải, đều hiểu thêm không ít kiến thức về hồ điệp.
Quá khứ bọn họ nhìn thấy một con bướm, chỉ sẽ cảm thấy đẹp đẽ, đảo mắt liền bị ném ra sau đầu, không suy nghĩ gì thêm.
Nguồn gốc của chúng nó, tập tính và nguồn gốc tên gọi… khiến cho hai đứa nhóc cảm thấy vô cùng hứng thú đối với hồ điệp.
Hai ngày sau đó, đám người Hà Tứ Hải lại đi chơi thêm mấy nơi, mỗi ngày ăn ăn uống uống, hai đứa nhóc hài lòng đến độ không muốn trở về nữa.
Mấy ngày nay đại khái cũng là mấy ngày vui vẻ nhất của Đào Tử, Hà Tứ Hải nhìn ở trong mắt, trong lòng hơi xúc động, xem ra mình nên dẫn nàng đi ra ngoài nhiều một chút.
"Được rồi, đừng xem nữa, chờ có thời gian ba lại mang con tới chơi."
Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đang nằm nhoài trên cửa sổ xe và nhìn xung quanh vào trong lòng.
Bọn họ đang trên đường đến sân bay, ngày hôm nay chuẩn bị trở về Hợp Châu.
Đại Lý có máy bay đến Hợp Châu, trở lại cũng rất thuận tiện.
Về phần xe thuê thì đã sớm trả trở lại rồi, mặc dù là mượn xe ở Xuân Thành, thế nhưng không cần lái trở về, trực tiếp để ở Đại Lý là được, rất thuận tiện.
Nhưng mà qua chuyến đi này, tuy rằng có Lưu Vãn Chiếu trả tiền, thế nhưng Hà Tứ Hải sao có thể để nàng trả hết được, cho nên cũng tốn không ít tiền, biến Hà Tứ Hải luôn luôn "Cần kiệm lo việc nhà" trở nên ưu sầu. Hắn quyết định trở lại sẽ tìm mấy khách hàng lớn, kiếm lại số tiền đã tiêu.
"Ai, trở về sao, em còn muốn chơi nữa." Vừa mới xuống máy bay, Huyên Huyên đã than thở.
Hà Tứ Hải gõ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng, nói: "Siêng năng làm việc, đừng cả ngày chỉ nghĩ đến chơi."
"Được rồi, ông chủ, tối hôm nay em sẽ nâng đèn lên." Huyên Huyên lập tức nói.
→_→
Thành tâm quấy rối đúng hay không?
Huyên Huyên nâng đèn lồng lên, đối với quỷ mà nói không khác gì tháp hải đăng trong bóng tối, không biết sẽ đưa tới bao nhiêu quỷ có tâm nguyện chưa làm xong, Hà Tứ Hải chắc chắn sẽ trở nên bận rộn.
"Ba ba, con đói bụng rồi." Đào Tử bên cạnh vỗ bụng nhỏ của mình.
Thật ra trên máy bay có đồ ăn, nhưng khi đó nàng đang ngủ, Hà Tứ Hải cũng không gọi nàng, hiện tại tỉnh rồi dĩ nhiên là thấy đói bụng.
"Sắp trở về nhà rồi, bà đang ở nhà chờ chúng ta về ăn cơm đó." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh lên tiếng.
"Hả? Như này không hay lắm đâu. Anh và Đào Tử ăn ở bên ngoài là được rồi, không cần chờ bọn anh." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
Sau khi xác định quan hệ với Lưu Vãn Chiếu, hắn trái lại có chút không dám gặp vợ chồng Lưu Trung Mưu.
Dù sao hắn cũng "Lừa" hai con gái nhà người ta đến đây.
"Chuyện này thì có cái gì, lại không phải lần đầu tiên đến nhà em ăn cơm, lại nói, cũng không phải là người ngoài." Lưu Vãn Chiếu lại không để ý chút nào.
"Ồ ~, về nhà ăn cơm cơm thôi." Đào Tử hoan hô một tiếng, đi đầu chạy về phía trước.
Huyên Huyên đuổi theo ở phía sau.
"Chậm một chút, cẩn thận ngã chổng vó bây giờ." Lưu Vãn Chiếu nhắc nhở.
Sau đó quay đầu nói với Hà Tứ Hải còn đang xoắn xuýt: "Nếu như anh không đi thì càng có vẻ như anh đang chột dạ hơn."
Thì ra Lưu Vãn Chiếu đã nhìn ra rồi, thực sự là một người phụ nữ thông minh.
"Có cái gì mà chột dạ chứ, đi thôi." Hà Tứ Hải trực tiếp kéo rương hành lý đi về phía trước.
Lưu Vãn Chiếu vội vàng tiến lên vài bước, kéo hắn lại.
Sau đó nắm chặt lấy tay hắn.
Từ sân bay về đến nhà đã chuyện của một tiếng sau rồi, cái bụng đói của Đào Tử đã kêu ục ục rồi.
Lưu Vãn Chiếu muốn mang cho nàng chút đồ ăn vặt, nhưng đều bị nàng từ chối.
Bởi vì Tôn Nhạc Dao đã gọi điện thoại đến, nói rằng trong nhà hôm nay có rất nhiều món ngon, đang chờ bọn họ trở về ăn, cho nên nàng muốn giữ lại cái bụng để ăn món ngon.
Nàng hiện tại cảm thấy mình có thể ăn một đầu trâu, không, phải là hai đầu trâu, hơn nữa còn là loại đầu trâu vô cùng lớn kia.
"Trở về rồi."
Hà Tứ Hải đi xuống từ trên xe taxi.
Liền thấy ông lão ngồi xổm ở cửa đứng lên chào hỏi với hắn.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, đang chuẩn bị hỏi hắn một chút xem đã nhớ ra tâm nguyện của chính mình hay chưa.
Liền thấy hắn chắp tay sau lưng rồi đi dạo sang bên cạnh.
Hà Tứ Hải nhất thời có chút không rõ vì sao.
Lẽ nào chỉ đến để lên tiếng chào hỏi với hắn thôi sao?
Lúc này Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao cũng đi ra từ trong tiểu khu.
"Bà, mẹ. . ." Hai đứa nhóc lập tức tiến lên.
Tuy rằng xưng hô có chút kỳ quái, nhưng ai sẽ để ý chứ?
"Tiểu bảo bối, đi tỉnh Vân Nam chơi có vui không?" Tôn Nhạc Dao ngồi xổm người xuống, ôm chầm lấy hai đứa nhóc.
"Chú Lưu, dì Tôn." Hà Tứ Hải có chút không được tự nhiên mà lên tiếng chào hỏi cùng hai người bọn họ.
"Trở về rồi." Lưu Trung Mưu lên tiếng.
Sau đó ánh mắt rơi vào rương hành lý trên tay hắn.
Thế nhưng rất nhanh đã dời đi, nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu đứng ở bên cạnh.
"Đi thôi, về nhà ăn cơm nào." Tôn Nhạc Dao đứng lên, vừa dắt bọn họ vừa đánh tiếng.
Dường như còn lơ đãng đánh giá Lưu Vãn Chiếu một hồi.
. . .
------



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất