Chương 98: Thăm Viếng.
Hà Tứ Hải bỏ một số đặc sản mà mình mang về từ tỉnh Vân Nam lên trên xe điện, Đào Tử ở bên cạnh vừa thở hổn hển vừa giúp đỡ.
Ngày hôm nay bọn họ muốn đi đến mấy nơi.
Trước muốn đến công trường thăm sư phụ Lý Đại Lộ và Diêu Thúy Hương một chút, sau đó còn muốn đi một chuyến đến chỗ của Trương Hải Đào và Đặng Đại Trung, thuận tiện lại "Nhập chút hàng" trở về.
Mà những đặc sản này chính là mang cho bọn họ.
Bởi vì khoảng cách quá xa, đi xe điện chắc chắn là không được, cho nên Hà Tứ Hải chuẩn bị mang Đào Tử đi một đoạn đường trước rồi lại ngồi xe buýt.
"Trên đường nhớ chậm một chút." Trương Kiến Quốc ở bên cạnh dặn dò.
"Biết rồi, lão gia tử, ông đã nhớ ra tên mình rồi, vẫn không nhớ ra tâm nguyện của mình sao?" Hà Tứ Hải đáp một câu.
Trương Kiến Quốc chính là ông lão quên mất tâm nguyện của mình kia.
"Vẫn chưa." Trương Kiến Quốc nói xong thì chắp tay sau lưng, nhẹ hát lên, lắc lư đi mất.
"Ông lão này." Hà Tứ Hải cũng là một mặt bất đắc dĩ.
Cảm thấy làm quỷ còn phóng khoáng tự tại hơn so với làm người, mỗi ngày đều đi dạo khắp nơi.
Nhưng chỉ cần hắn vừa ra khỏi cửa, ông ấy sẽ luôn xuất hiện ở bên người Hà Tứ Hải, phảng phất như thật sự sợ hắn chạy mất. Hắn đã nói mấy lần nhưng vẫn không có chút tác dụng nào, vẫn là cứ đi theo hắn.
"Các người muốn đi đâu vậy? Em cũng muốn đi." Lưu Vãn Chiếu không biết đã chạy đến từ lúc nào.
Hà Tứ Hải không chuẩn bị mang nàng theo, dù sao một chỗ là công trường, một chỗ là trạm thu hồi phế phẩm, nhìn thế nào đều thấy không hợp với Lưu Vãn Chiếu cho nên cũng không nói với nàng.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn Huyên Huyên trốn ở sau lưng nàng ngó dáo dác, nhìn hắn với vẻ chột dạ, liền biết nhất định là nàng nói.
"Anh đi thăm mấy vị trưởng bối, thuận tiện lại lấy chút hàng, em không cần theo làm gì." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
"Anh không muốn mang em đi gặp trưởng bối của anh sao?" Mặt Lưu Vãn Chiếu đầy u oán, cảm giác như nước mắt sắp rơi xuống.
"Không phải, trưởng bối này không phải là trưởng bối kia. . ." Hà Tứ Hải cũng không biết giải thích như thế nào.
"Được rồi, em đi cùng chứ, nhưng mà đến lúc đó thì em đừng có mà than phiền." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lập tức trở nên hưng phấn, nào có chút dáng vẻ khổ sở nào.
Rõ ràng Lưu Vãn Chiếu lớn hơn hắn, nhưng có thể đi cùng với hắn thì lại không khác gì đứa bé.
Nếu như Lưu Vãn Chiếu cũng muốn đi, xe điện chắc chắn là không thể đi được rồi. Hà Tứ Hải xách đống đồ mới vừa đặt lên trên bàn đạp xuống.
"Đi thôi, chúng ta lái xe đi, anh nói chỗ đến đi.” Lưu Vãn Chiếu giơ chìa khóa xe trong tay lên, xem ra đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi.
"Anh cũng phải học lái xe đi, sau này đi đâu cũng thuận tiện hơn." Lúc lên xe, Lưu Vãn Chiếu nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì gật gật đầu, lái xe nhất định phải học, làm một người hiện đại, không biết lái xe thì đi đâu cũng không được tiện lắm.
"Vậy nếu như có thời gian thì em sẽ dạy cho anh, lái xe rất đơn giản." Lưu Vãn Chiếu cao hứng nói.
"Anh học lái xe, em vui như thế làm gì?"
"Bởi vì sau khi anh học được thì sẽ có người lái xe nha. Em có thể ngồi ở vị trí kế bên tài xế. . . nhìn anh." Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại mỉm cười nói.
Lúc chị gái trêu chọc người thật sự là khiến người ta không chống đỡ nổi nha, ít nhất Hà Tứ Hải nghe xong thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nếu như phía sau không có hai đứa bé. . .
. . .
"Chỗ ngày hôm nay phải đi tương đối bẩn, em đợi ở trên xe, anh mang Đào Tử xuống là được rồi." Hà Tứ Hải nói.
Hôm nay Lưu Vãn Chiếu mặc quần leggings, trên người mặc áo lụa cộc tay với cổ màu nâu, vô cùng xinh đẹp, cũng vô cùng có khí chất, hoàn toàn không hợp với công trường và trạm phế phẩm.
"Không muốn, em muốn đi theo anh." Lưu Vãn Chiếu tùy hứng nói.
"Bên trong rất bẩn." Hà Tứ Hải nói.
"Anh có thể đi, tại sao em lại không thể đi?" Lưu Vãn Chiếu lầm bầm bĩu môi.
"Thực sự là, tùy em vậy, đến lúc đó đừng hối hận." Hà Tứ Hải cũng không có cách nào với nàng.
"Đây là chỗ làm việc trước đây của anh sao?" Đi vào trong, Lưu Vãn Chiếu tò mò đánh giá.
"Đúng." Hà Tứ Hải thuận miệng đáp một câu.
Sau đó xuống xe ôm đồ đi, Lưu Vãn Chiếu vội vàng đi theo.
"Tứ Hải." Hà Tứ Hải mới thả đồ xuống, đã nghe có người gọi hắn.
Vừa quay đầu lại liền thấy Lý Đại Lộ và Diêu Thúy Hương đi ra từ trong công trường.
“Sư phụ, dì Diêu, hai người đi ra đón con sao?” Hà Tứ Hải cảm thấy bất ngờ.
Trước khi hắn tới tuy rằng có gọi điện thoại, nhưng chỉ là vì xác nhận bọn họ có ở đây hay không, không nghĩ tới bọn họ lại ra đón mình.
"Thằng nhóc này, con cho rằng chúng ta đến đón con sao. Chúng ta là tới gặp Đào Tử, công trường nhiều bụi, nếu như có thể không đi vào thì không cần đi vào làm gì." Lý Đại Lộ nói.
"Ông Lý, bà Diêu." Đào Tử vui vẻ chạy tới.
“Ai yêu, tiểu Đào tử, cảm giác con lớn hơn, cũng cao hơn." Diêu Thúy Hương nhìn thấy Đào Tử, cười đến híp cả mắt.
"Thật sao?" Đào Tử nghe nói chính mình cao lớn thì cũng rất vui vẻ.
Trẻ nhỏ đều hi vọng bản thân mình có thể mau mau lớn lên, nhưng trên thực tế to béo đúng là thật, dù sao hiện tại cũng được ăn ngon hơn. Về phần cao lên, lúc này mới qua bao lâu, sao có thể nhìn ra được?
"Sư phụ, dì Diêu, mấy ngày trước con có đi đến tỉnh Vân Nam một chút, mang về cho các người chút đặc sản." Hà Tứ Hải xách đồ tới cho bọn họ.
Thế nhưng lực chú ý của bọn họ rất hiển nhiên không nằm ở trên đồ vật, mà là hai người Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên phía sau Hà Tứ Hải.
"Các nàng là. . . ?" Lý Đại Lộ lặng lẽ hỏi.
"Chào mọi người, cháu là bạn gái của Tứ Hải - Lưu Vãn Chiếu, đây là em gái của cháu Lưu Nhược Huyên."
Hà Tứ Hải còn chưa nói gì, Lưu Vãn Chiếu đã lôi kéo Huyên Huyên chủ động đi tới kéo cánh tay của hắn.
"Bạn. . . Bạn gái?" Lý Đại Lộ trố mắt ngoác mồm.
"Sao vậy, không xứng sao? (* ̄︿ ̄) "
Lý Đại Lộ nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu.
"Này, sư phụ, người hiện tại lắc đầu đã muộn rồi, đưa đồ cho con." Hà Tứ Hải đưa tay muốn cầm mấy thứ đồ vừa nãy đưa qua.
"Tiểu tử thúi này, đưa đồ cho thầy còn muốn lấy về." Lý Đại Lộ lui về phía sau một bước, né tránh.
"Ai bảo thầy làm tổn thương lòng tự ái của con."
"Thầy chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, con xem Lưu cô nương nhà người ta rồi nhìn lại mình một chút đi. . ."
"Con thì làm sao, làm sao?"
"Ngoại trừ lớn lên khá tốt, tâm tương đối thiện, làm việc chuyên chú chăm chỉ, tương đối chịu khó ra thì con còn có cái gì?" Lý Đại Lộ nói nghiêm túc.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì xì một tiếng, nở nụ cười.
Thế này sao có thể nói Hà Tứ Hải không được, rõ ràng chính là đang khen Hà Tứ Hải.
"Hà Tứ Hải là một đứa trẻ tốt, ngoại trừ nghèo một chút, thế nhưng hắn còn trẻ, lại biết làm người, sớm muộn cũng sẽ phát đạt, ánh mắt của cô Lưu đúng là rất tốt nha."
Lúc này, sau khi nói chuyện với Đào Tử, Diêu Thúy Hương cũng lại đây.
Đương nhiên đây cũng là suy nghĩ thật sự của nàng. Nàng cảm thấy tiểu tử Hà Tứ Hải này không bình thường, tuy rằng nàng chăm sóc Đào Tử một ít thời gian, nếu là người bình thường thì sau khi rời đi tình cảm trên căn bản cũng sẽ phai nhạt.
Thế nhưng Hà Tứ Hải lại không giống, không chỉ thường xuyên trở về thăm nàng, mà ngay cả ra ngoài du lịch còn nghĩ tới nàng, mang về cho nàng chút quà.
Người như vậy mà không phát đạt thì đúng là không có thiên lý.
"Cháu cũng cảm thấy như vậy." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
Mấy người đứng tại chỗ nói chuyện một hồi, sau đó Lý Đại Lộ nói: "Thầy phải vào làm việc rồi, các con cứ bận chuyện của mình đi."
"Vậy được, sư phụ, chờ rảnh rỗi con lại trở lại thăm người." Hà Tứ Hải nói.
"Thăm cái gì, thầy cũng không phải là bảy, tám chục tuổi, cần con thăm cái gì? Đi đi." Lý Đại Lộ nói xong liền mang theo đồ, xoay người đi về phía công trường.
Diêu Thúy Hương cũng vội vàng đi theo.
. . .
Diêu Thúy Hương đuổi theo nói với Lý Đại Lộ: "Tứ Hải đúng là có bản lãnh, mới đi ra ngoài có mấy ngày đã tìm được một người bạn gái xinh đẹp như vậy, nhìn dáng dấp thì điều kiện gia đình hẳn là không kém."
"Tốt thì tốt, chỉ không biết cha mẹ của nàng có đồng ý hay không." Lý Đại Lộ thực ra có chút lo lắng.
"Hiện tại đều đã là niên đại nào rồi, chỉ cần con gái đồng ý thì cha mẹ của nàng phản đối cũng vô dụng thôi." Diêu Thúy Hương nói.
"Hơn nữa điều kiện quá tốt, Tứ Hải sẽ như là bám váy đàn bà."
"Bám váy đàn bà thì làm sao? Ai mà không muốn ăn, ông không muốn sao?"
Lý Đại Lộ không chút nghĩ ngợi liền gật gật đầu, "Dĩ nhiên muốn, thế nhưng điều kiện không cho phép nha."
"Vậy còn không phải, lại nói, đàn ông không bản lĩnh mới gọi là bám váy đàn bà, phụ nữ gọi là nuôi tiểu bạch kiểm. Đàn ông có bản lĩnh được gọi là kỳ ngủ đông, phụ nữ được gọi là nội trợ hiền. Tứ Hải sớm muộn cũng sẽ phát đạt thôi."
"Bà đúng là hiểu rất nhiều thứ nha?" Lý Đại Lộ kinh ngạc nói.
"Đương nhiên, gần nhất con trai của tôi đổi cho tôi cái điện thoại mới. Mỗi ngày không có chuyện gì, tôi liền lướt cái gì Yin Yin đó, học được rất nhiều đạo lý."
Lý Đại Lộ luôn cảm thấy nàng nói nhiều như vậy, thực ra là muốn nói con trai của nàng mới mua cái điện thoại di động cho nàng.
"Điện thoại di động này đúng là rất quý, tiểu tử thúi kia cũng thực sự là cam lòng. Tôi không biết phải sống bao lâu mới có thể kiếm được, nhưng mà quả thực rất tiện dụng, buổi tối có thể gọi video tán gẫu với bọn họ. . ."
Lý Đại Lộ tăng nhanh bước chân, không quá muốn nghe, hắn mới không thèm, con trai của hắn đối với hắn cũng rất tốt.
Nhưng mà, tiểu tử thúi kia sao lại không nghĩ tới chuyện thay cho hắn một cái điện thoại mới chứ?
------