Chương 99: Sinh Hoạt Thông Minh.
"Đây là trạm thu hồi phế phẩm?" Lưu Vãn Chiếu nhìn bảng hiệu lớn phía trước, cảm thấy nghi hoặc.
"Đúng vậy."
"Tới đây làm gì?" Lưu Vãn Chiếu hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Thăm người và nhập hàng, trực tiếp lái xe vào thôi."
"Nhập hàng?" Vẻ mặt của Lưu Vãn Chiếu vô cùng nghi hoặc.
Nhưng vẫn làm theo, lái xe vào.
Trương Hải Đào nhìn thấy một chiếc xe hơi nhỏ lái vào từ phía xa, trong lòng hơi nghi hoặc một chút.
Chỗ này của hắn, ngoại trừ xe vận tải kéo phế phẩm tới và xe ba bánh bán phế phẩm ra thì có rất ít xe hơi nhỏ lái vào.
"Chú Trương."
Hà Tứ Hải nhìn thấy Trương Hải Đào đứng ở nơi đó, vội vàng hạ cửa kính xe xuống rồi vẫy vẫy tay đối với hắn.
"Tứ Hải?" Trương Hải Đào hơi kinh ngạc.
Lúc này, vợ của hắn Ngô Hương Liên cũng đi ra từ trong nhà.
"Thím Ngô." Hà Tứ Hải vội vàng gọi một tiếng.
"Là Tứ Hải à, cháu đây là. . . ?" Ngô Hương Liên hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Chú Trương, thím Ngô, mấy ngày trước cháu có đến tỉnh Vân Nam một chuyến, mang cho các người chút đặc sản."
Xe dừng lại ở bên cạnh họ, Hà Tứ Hải lập tức nhảy xuống.
"Chú Trương, thím Ngô." Đào Tử ngó đầu ra từ cửa sổ xe phía sau, vui vẻ nói.
Nàng vô cùng yêu thích tới nơi này, nơi này đâu đâu cũng có bảo tàng, nàng có thể tìm được rất nhiều bảo bối.
"Đào Tử." Dì Ngô mở cửa xe giúp nàng, rồi ôm nàng xuống, mới phát hiện bên trong còn có một đứa bé.
"Chào thím." Huyên Huyên tự nhảy xuống từ trên xe.
Dì Ngô vội vàng đỡ nàng một cái.
"Chào con nha, bạn nhỏ." Dì Ngô cười rồi chào hỏi cùng nàng.
"Cháu đây là?"
Trương Hải Đào có chút mộng, tình huống của Hà Tứ Hải thế nào, hắn rõ hơn so với ai khác, nhưng chiếc xe trước mắt này, còn có cô gái bước xuống từ trên xe, không thể không khiến hắn suy nghĩ nhiều.
"Đây là bạn gái của cháu Lưu Vãn Chiếu, đây là em gái của cô ấy Lưu Nhược Huyên. Chú gọi cô ấy là Huyên Huyên là được." Hà Tứ Hải vừa giới thiệu cho bọn họ, vừa lấy đồ trong cốp sau xuống.
"Bạn gái?" Trương Hải Đào và Ngô Hương Liên liếc mắt nhìn nhau một cái.
"Phản ứng của hai người là sao vậy? Làm như cháu thật giống như không nên có bạn gái vậy?"
"Vậy cũng không đến nỗi, nhưng mà tuyệt đối sẽ không là kiểu bạn gái như Lưu tiểu thư đây." Trương Hải Đào nói nghiêm túc.
"Chú Trương, là cháu không xứng với Tứ Hải sao?" Lưu Vãn Chiếu cười hỏi.
"Không phải, là tiểu tử này không xứng với cháu." Trương Hải Đào nói.
Ngô Hương Liên lén lút vỗ một tay sau lưng hắn.
Để hắn nói chuyện chú ý một chút, cũng không thể phá hủy mặt mũi của Hà Tứ Hải.
"Sao có thể chứ, cháu còn cảm thấy cháu có chút không xứng với Tứ Hải." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cười vô cùng hài lòng, nhưng ngoài miệng vẫn là khiêm tốn.
"Cháu cũng cảm thấy như vậy." Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì không nhịn được lườm hắn một cái.
"Chú Trương, thím Ngô, những thứ đồ này là cho các người, ông Đặng không ở đây sao? Cháu cũng mang cho ông ấy ít đồ." Hà Tứ Hải hỏi.
"Đi ra ngoài rồi, nhưng hẳn là lát nữa sẽ tới, nói buổi trưa sẽ đến chỗ chú ăn cơm." Trương Hải Đào nói.
"Tứ Hải, tiêu pha như thế làm gì, còn mua đồ cho bọn thím nữa." Ngô Hương Liên ở bên cạnh nói.
"Đều là đặc sản địa phương, không bao nhiêu tiền, chú Trương và thím Ngô có ơn với cháu, cháu đều ghi tạc trong lòng đây." Hà Tứ Hải nói.
"Được rồi, đừng nói những cái này nữa, đúng là lập dị." Trương Hải Đào giơ giơ tay, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Buổi trưa ăn ở chỗ chú. . . đi bên ngoài đi, buổi trưa chú mời các cháu ăn cơm."
Trương Hải Đào vốn là muốn nói buổi trưa ở lại chỗ hắn ăn cơm.
Thế nhưng cân nhắc đến Lưu Vãn Chiếu, quyết định đi ra bên ngoài ăn, dù sao chỗ của hắn đâu đâu cũng có phế phẩm, hoàn cảnh thực sự không ra sao cả.
"Không cần đâu chú Trương, cháu lấy ít đồ rồi sẽ đi."
"Lấy đồ? Ngày hôm nay cháu còn đi lật rác sao?" Trương Hải Đào ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, làm sao thế?" Hà Tứ Hải hỏi với vẻ mặt kỳ quái.
Trương Hải Đào chuyển ánh mắt nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu bên cạnh, sau đó lại nhìn Hà Tứ Hải một chút, đây rốt cuộc là cái giống kỳ hoa gì vậy.
Mang theo bạn gái đến đây lật rác, cũng không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì nữa.
"Chú Trương, những thứ kia không phải là rác rưởi, là phế phẩm, rác rưởi là rác rưởi, phế phẩm là phế phẩm." Hà Tứ Hải sửa đổi.
"Không cần cháu nói, chú còn rõ hơn cả cháu, nhưng mà cháu chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên, có vấn đề gì không?"
"Được rồi, cháu được." Trương Hải Đào giơ ngón cái với hắn.
"Hương Liên, bà gọi điện thoại cho Tiểu Ngư Trang đặt chỗ đi, chờ lão gia tử qua đây, chúng ta sẽ đi qua." Trương Hải Đào xoay người lại nói với Ngô Hương Liên.
"Chú Trương, không cần đâu, không cần đâu, tuyệt đối đừng tiêu pha, buổi trưa bọn cháu sẽ không ăn ở đây đâu." Hà Tứ Hải vội vàng ngăn hắn lại.
"Làm sao, chỉ cho phép cháu mua đồ cho chú, không cho phép chú mời cháu ăn cơm?" Trương Hải Đào tức giận nói.
"Không phải ý này mà chú Trương, thật sự không cần thiết, những thứ đồ này không đáng giá mấy đồng tiền. Nếu không thì vậy đi, buổi trưa chúng ta ăn ở nhà chú, chú thấy có được không?" Hà Tứ Hải nói.
Trương Hải Đào nghe vậy thì liếc mắt nhìn Lưu Vãn Chiếu đang quan sát xung quanh rồi gật đầu một cái: "Được."
"Cảm ơn chú Trương, lại phải làm phiền thím Ngô rồi."
Hà Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, hắn đến tặng lễ, lại làm cho đối phương tiêu pha một số tiền lớn, liền không còn gì để nói rồi.
"Không có chuyện gì, trưa nào mà không phải nấu ăn, có cái gì mà khổ cực." Thím Ngô cười nói.
"Nếu như vậy, thím Ngô, con đi đào ít đồ đã." Hà Tứ Hải nói.
"Đi đi, đi đi, chờ một chút, cho cháu một đôi găng tay."
"Không cần, cháu có mang theo."
Hà Tứ Hải lấy một đôi găng tay ra từ trong túi tiền.
"Vậy được rồi, cháu đi đi, về sớm một chút, bên ngoài nóng như thế."
Hà Tứ Hải xoay người đi vào bên trong đống phế phẩm.
"Ba ba, chờ con một chút." Đào Tử đuổi theo ở phía sau, trong tay còn cầm một cái kẹp gắp nhỏ.
Đây là Ngô Hương Liên cho nàng, có thể dùng để kẹp phế phẩm.
Huyên Huyên và Lưu Vãn Chiếu đương nhiên cũng đi theo.
Nhìn bọn họ đi xa.
Ngô Hương Liên mới đứng ở bên cạnh Trương Hải Đào, nói: "Như vậy được sao?"
Trương Hải Đào biết nàng có ý gì.
"Không có cái gì mà không được, sớm nhận rõ, quyết đoán từ trước sẽ giảm bớt rắc rối và phiền toái sau này." Trương Hải Đào nói.
Thì ra vừa nãy Trương Hải Đào đồng ý với Hà Tứ Hải buổi trưa ăn ở nhà là vì muốn xem xét con người của Lưu Vãn Chiếu.
Nếu Lưu Vãn Chiếu ghét bỏ điều này, vậy thì ghét bỏ thôi, cũng để cho Hà Tứ Hải thấy rõ bọn họ căn bản không phải người một đường sớm một chút.
Dù sao điều kiện của Hà Tứ Hải còn bày ở đó, mà Lưu Vãn Chiếu nhìn thế nào cũng thấy là một cô gái có xuất thân tốt được gia đình chiều chuộng.
Hiện tại hai người đến với nhau, khẳng định là chuyện ngàn tốt vạn tốt. Nhưng nếu như thật sự muốn sinh sống thì phải nhân nhượng lẫn nhau, dù sao hoàn cảnh trưởng thành của hai người, hoàn cảnh sinh hoạt kém nhau quá nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ có mâu thuẫn, không vượt qua nổi.
Môn đăng hộ đối, có lúc cũng không phải là hoàn toàn sai.
Sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh tương đồng thì sẽ giảm bớt rất nhiều mâu thuẫn sau hôn nhân.
Cho nên hắn đã nghĩ sẽ quan sát một chút, xem cô gái này có thể vì Hà Tứ Hải mà chấp nhận hoàn cảnh này hay không.
Nếu như đồng ý, vậy nói rõ đây quả thực là một cô gái tốt, thành tâm thực lòng đối xử với Hà Tứ Hải.
Nếu như không muốn, đương nhiên cũng không thể nói nàng không được, thế nhưng ít nhất thì nàng cũng không thích hợp với Hà Tứ Hải, để hắn sớm nhận rõ một chút.
Về phần có đi tiếp được với nhau hay không, đó chính là chuyện của Hà Tứ Hải, không có quan hệ nhiều lắm với bọn họ.
Dân chúng bình thường cũng có sự thông minh thuộc về riêng cuộc sống của bọn họ.
------