Tác Tác cũng không có cho hắn cơ hội thở dốc, thời điểm nhìn thấy quần
lót màu đen trên bẹn đùi trắng của nàng, chân nàng đã hạ xuống, mũi chân có một đạo ánh sáng đỏ thô to bắn ra, bắn thẳng vào lồng ngực của Tề
Nhạc.
Tiếp nàng một kích lúc trước, Tề Nhạc đã biết rõ lợi
hại, hắn ẩn ẩn cảm giác được, nữ nhân tên là Tác Tác trước mặt, mạnh
nhất có lẽ chính là chân trái của nàng, Tề Nhạc không chút do dự sử
dụng Kỳ Lân Du, thân thể trên không trung huyễn hóa thành nhiều tàn ảnh, né tránh ánh sáng màu đỏ công kích. Ánh sáng màu đỏ xuyên thấu qua tàn
ảnh hắn đứng lúc trước, xuyên qua nhanh như thiểm điện, Tề Nhạc nhìn
thấy, những nơi ánh sáng đỏ đi qua, không khí có chút vặn vẹo.
Chân của Tác Tác hạ xuống, không đợi Tề Nhạc cảm thấy đáng tiếc, báo
động trong nội tâm tăng cao, chân hắn di động nhanh chóng, đồng thời
thân thể ở giữa không trung xoay tròn thật đẹp, ánh sáng màu đỏ bay đi
lúc nãy đã quay về, may mắn hắn phản ứng nhanh, mới miễn cưỡng tránh
thoát được.
Tác Tác cười phóng đãng nhìn xem hắn.
- Tiểu ngốc nghếch, truy tung.
Quả nhiên, đạo ánh sáng đỏ kia xoẹt qua, lập tức bay trở về, mục tiêu
vẫn là thân thể Tề Nhạc, cảm nhận được ánh sáng màu đỏ có uy hiếp với
mình, Tề Nhạc tức giận trong lòng, hắn không có né tránh, nếu đây là
công kích mạnh nhất của ngươi, như vậy, ta cũng phá giải nó thôi. Hai
đạo quang mang đen bạc ngưng tụ lên cánh tay phải, cổ tay chấn động, một quyền đánh vào ánh sáng đỏ kia. Đồng dạng là năng lượng bén nhọn, nhưng năng lượng lúc này mạnh hơn lúc trước gấp ba lần, nhưng mà, lần này này Tề Nhạc dùng Kỳ Lân Tí cứng nhất ngăn cản.
- Lâm.
Khẽ quát một tiếng, hai đạo quang mang đen bạc hiện ra ngoài, trong khi đang đánh sống chết với hào quang màu đỏ kia, Kỳ Lân Tí đã chiếm cứ
thượng phong, hai đạo quang mang đen bạc xoắn một cái, ánh sáng màu đỏ
sậm như hóa thành vô hình, mà Tề Nhạc cũng bị đẩy lui ra phía sau ba
bước mới đứng vững.
Lực công kích thật mạnh, đây là cảm giác
duy nhất của Tề Nhạc, trong lòng của hắn âm thầm hoảng sợ, đồng dạng là
thủ hộ giả phương tây, nhưng nữ nhân Tác Tác này lại mạnh hơn Nhạc
Nguyên của giáo đình rất nhiều.
Trong đôi mắt mị hoặc của Tác Tác có một tia nghi hoặc, lần đầu tiên kinh ngạc nói:
- Anh rất mạnh nha! Lại có thể hóa giải công kích của tôi. Nhưng mà,
anh đã nghe trộm chuyện của chúng tôi, tôi cũng chỉ có thể giết anh. Anh đã nhìn thấy nơi đó của tôi, chết cũng không tính oan uổng a.
Nàng vẫn vui vẻ như trước, nhưng thân thể lại không tiến mà lui, đột
nhiên trên trán của nàng xuất hiện một đạo ánh sáng đỏ chói mắt, ngay
sau đó, hai vai nàng, hai tay, ngực, bụng dưới, hai đầu gối đều có ánh
sáng đỏ hiện ra, mỗi một đoàn ánh sáng màu đỏ dường như mang theo ý
nghĩa đặc thù, hai con ngươi màu đỏ của Tác Tác vào lúc này như biến
thành màu vàng.
Gió ngừng thổi, tất cả mọi thứ chung quanh
đột nhiên yên tĩnh lại, Tề Nhạc đoán nàng đang tụ lực chờ phát động công kích, nhưng mà, Tề Nhạc cũng không phải người ngu, tuy hắn không sợ
công kích của Tề Nhạc, nhưng cũng không muốn bại lộ thực lực của mình,
hừ lạnh một tiếng, dùng vân lực ảnh hưởng tiếng nói biến thành khàn
khàn.
- Tiểu oa nữ kia, lão tử không chơi với cô, bye bye.
Thân hình lóe lên, Tề Nhạc lúc này thúc dục phong vân lực tới đỉnh
phong, đồng thời, dưới yểm hộ của Kỳ Lân Ẩn, hắn lặng lẽ hoàn thành Bản
Chúc Tương Dị Hóa, thân thể phóng lên trời.
Vẻ mặt Tác Tác
vui vẻ nhìn qua Tề Nhạc nhảy lên, trong nội tâm thầm nghĩ, ngươi nhảy
đi, phạm vi công kích của ta rất lớn, vào lúc ngươi hạ xuống là lúc chết đi.
Nhưng mà, lúc này phán đoán của nàng xảy ra vấn đề, thân thể của Tề Nhạc không có hạ xuống, sau khi dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa,
bốn thuộc tính vân lực nâng thân thể của hắn phiêu phù trên không trung, lăng không bay cao, bay thẳng về phương xa. Tốc độ còn nhanh hơn chạy
dưới đất nhiều. Thời điểm Tác Tác phát hiện không đúng lập tức phát động chín đạo hào quang màu đỏ, cũng đã không đuổi kịp thân ảnh của Tề Nhạc.
- Hỗn đản.
Tác Tác dùng sức đập mạnh xuống mặt đất, tươi cười trên mặt của nàng
biến mất, đổi thành gương mặt lạnh như băng, trong đôi mắt của nàng có
oán độc hiện ra. Đưa mắt nhìn phương hướng Tề Nhạc bay đi tới ba phút,
lúc này mới không cam lòng hừ lạnh một tiếng, thân thể lui về phía sau,
biến mất trong bóng tối.
Tề Nhạc vừa bay về biệt thự Long
Vực, trong nội tâm Tề Nhạc đang suy tư. Vừa rồi đám người kia nói giáo
hoàng giáo đình dùng chiêm tinh thuật, rốt cuộc là cái gì? Đáng tiếc ah! Mình khi đó bị phát hiện, nếu không, những nguyên nhân khiến đám người
phương tây đi tới đây đã lộ ra ngoài. Nữ nhân Tác Tác vừa rồi quả nhiên
biến thái, dùng thân thể của mình hấp dẫn lực chú ý của đối thủ, lại
phát động công kích, tâm ngoan thủ lạt ít thấy trên đời.
Hơn
nữa, thực lực của nàng rất mạnh, ít nhất sẽ không thua Từ Đông, cho dù
mình dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa, muốn thắng nàng sợ rằng cũng phải gặp
nhiều khó khăn.
Có lẽ thực lực của nàng không phải rất mạnh,
nhưng lực công kích xuyên thấu của nàng rất mạnh, ngưng tụ năng lượng có hạn vào một điểm, thể hiện lực công kích mạnh hơn.
Rốt cuộc
đám người thủ hộ giả phương tây kế thừa năng lực như thế nào? Sau khi
trở về mình phải nguyên cứu với Như Nguyệt mới được, biết mình biết
người mới có thể bách chiến bách thắng a.
Thân ảnh của Tác
Tác dần dần phai nhạt trong đầu Tề Nhạc, hiện ra trước mặt hắn, chính là dung nhan hoàn mỹ, chính là nữ nhân gọi là tiểu thư trong miệng của nữ
nhân Tác Tác, như vậy, có khả năng nàng chính là nhân vật lãnh đạo trong đám thủ hộ giả Hy Lạp.
Nếu như mình suy đoán chính xác, như
vậy, người kế thừa thần cách vương vị thủ hộ giả Hy Lạp chính là một nữ
nhân. Lúc này đi tới khách sạn Hilton không uổng công, ít nhất cũng tìm
được một ít tin tức đáng tin cậy.
Nghĩ tới những thứ này, Tề
Nhạc lại hơi lo lắng cho việc Minh Minh và Lâm Nhất Phàm gặp nhau. Nếu
như mình khởi xướng khiêu chiến với Lâm Nhất Phàm, Lâm Nhất Phàm mời nữ
tử tóc tím ra tay, mình có nắm chắc thắng nàng không? Cẩn thận tính toán một chút, Tề Nhạc cười khổ phát hiện, mình không có một chút nắm chắc
nào, nữ tử tóc tím cho hắn cảm giác thần bí, địch nhân không rõ mới là
đáng sợ nhất.
Sau khi Tề Nhạc trở về biệt thự Long Vực đã là
mười hai giờ đêm, hắn lặng lẽ quay về gian phòng của Như Nguyệt, chui
vào trong chăn, cẩn thận ôm Như Nguyệt vào lồng ngực.
Ôm Như
Nguyệt vào lòng, Tề Nhạc lập tức cảm giác nội tâm yên ổn hơn rất nhiều.
Có lẽ là do chiến đấu lúc chiều quá mệt mỏi, Như Nguyệt vẫn ngủ như
trước, cũng không có bị Tề Nhạc trở về mà kinh động.
Dường
như Như Nguyệt có cảm giác, trong giấc mộng vô ý thức dán vào thân thể
Tề Nhạc, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào. Lúc này trên người nàng chỉ
mặc nội y bằng tơ tằm mỏng manh, cảm giác như một đám lửa, nhưng mà, Tề
Nhạc hiện tại không dám mơ màng chút nào, ôm Như Nguyệt nhắm mắt lại vận hành Thăng Lân Quyết của mình, đồng thời cẩn thận đem vân lực truyền
vào người của Như Nguyệt, tiếp tục trợ giúp long khí của nàng vận hành
để khôi phục thân thể.