Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 27: Ngồi máy bay (1)

Tề Nhạc nghe xong, trong nội tâm xuất hiện cảm giác không bỏ được, những năm này hắn đã làm lão đại của nhiều người, thu không ít tiểu đệ, nhưng có thể trở thành huynh đệ, cũng chỉ có mình Điền Thử.

- Không có việc gì, dù sao chú mày cũng không có rời khỏi Kinh Thành, huynh đệ chúng ta sẽ có thời điểm tụ hợp, đến trường là chuyện tốt, anh không được học đầy đủ, nhà của mày có điều kiện tốt hơn, học để không trở thành kẻ vô tích sự, tốt rồi, anh cúp máy.

Điền Thử nghe điện thoại đã tắt, trên gương mặt mập mạp xuất hiện nụ cười khổ, quay đầu lại nhìn thấy một đống mô hình trên bàn của mình, bất đắc dĩ lắc đầu, đem tinh lực đặt vào đống mô hình trên bàn, tuy tay của hắn đầy đặn, nhưng khi lắp ráp những mô hinh này, trở nên vô cùng tinh xảo.

Tề Nhạc đang định đưa điện thoại trả lại cho Cơ Minh Minh, thấy nàng đang dùng khăn ướt lau sạch tay của mình, mà vị trí lau chùi, chính là nơi mình đụng vào lúc nãy, có lẽ là bởi vì Điền Thử nói tin tức làm hắn phiền muộn, cho nên lúc này hắn không có tâm trí đi chiếm tiện nghi làm gì, đưa di động đặt bên cạnh Cơ Minh Minh, lẳng lặng ngồi đó không nói thêm gì nữa.

Thẳng tới khi lên máy bay, tâm tình Tề Nhạc bởi vì thấy được nhiều thứ mới lạ cho nên khôi phục lại, địa vị Thánh Phật Tự tại Tây Tạng đúng là siêu nhiên, chẳng những bọn họ không cần mua vé máy bay, hơn nữa còn ngồi ở khoang hạng nhất. Ghế ngồi rộng thùng thình, Tề Nhạc cùng Cơ Minh Minh ngồi cách nhau hơi xa, nhưng mà, ánh mắt Tề Nhạc lúc này đã cải biến mục tiêu, tiếp viên hàng không ở khoang thương gia hạng nhất, tùy tiện tìm một người cũng là mỹ nữ, ánh mắt của hắn lúc này nhìn qua ly kem. Tiếp viên hàng không phục vụ tuyệt đối là nhất lưu, tuy cảm giác ánh mắt của khách nhân này hơi quái dị, nhưng cũng mỉm cười phục vụ.

Nương theo tiếng nổ lớn, rốt cuộc máy bay cũng khởi động, trong lúc máy bay khởi động, chấn động mạnh làm Tề Nhạc bị dọa nhảy dựng lên, hai tay vì khẩn trương cầm lấy dây an toàn của mình, sắc mặt trở nên trắng bệch, thời điểm này, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện trọng yếu, hắn có chứng sợ độ cao, hơn nữa còn là loại vô cùng nghiêm trọng.

Tâm tình của Cơ Minh Minh lúc này cũng sinh ra một ít biến hóa, thời điểm ban đầu Tề Nhạc nhìn chằm chằm vào nàng, trong nội tâm nàng có chán ghét nói không nên lời, mà ánh mắt Tề Nhạc bây giờ đang nhìn qua tiếp viên hàng không, trong nội tâm của nàng sinh ra cảm giác mất mát, dù sao, đối với mỹ nữ mà nói, không được chú ý so với được chú ý còn khó chịu hơn. Giống như nam nữ vì trùng hợp mà ở chung trong phòng, nếu như nam nhân nhân cơ hội này có hành vi bậy bạ, tối đa sẽ bị nữ nhân mắng một câu cầm thú. Nhưng nếu nam nhân không có hành động gì, chỉ sợ sẽ bị mắng không bằng cầm thú. Bởi vậy, lúc ánh mắt Tề Nhạc không nhìn qua Cơ Minh Minh, ánh mắt của nàng nhìn qua Tề Nhạc.

Nếu như dứt bỏ nhận thức chủ quan về Tề Nhạc lúc trước, tướng mạo của hắn cũng tính là không quá kém, tuy không được gọi là đẹp trai, nhưng bề ngoài của hắn tuyệt đối không bị chán ghét, phối hợp với dáng người cao cùng nụ cười xấu xa, cũng có được mấy phần hấp dẫn. Máy bay khởi động, thời điểm Cơ Minh Minh chuẩn bị không nhìn hắn, đang định ngủ một lát, đột nhiên nàng phát hiện, sắc mặt Tề Nhạc lập tức đại biến, nằm chặt dây lưng an toàn không biết làm gì, sợ hãi trên mặt hắn không phải giả vờ, từ khi máy bay hơi nghiêng bay lên không trung, loại tình huống này càng trở nên rõ ràng, từng giọt mồ hôi lớn từ mặt hắn rơi xuống, ngay cả thân thể của hắn cũng run rẩy.

Một tiếp viên hàng không chú ý tới bộ dáng Tề Nhạc, vội vàng đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi:

- Tiên sinh, ngài như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?

Trước mặt mỹ nữ, Tề Nhạc vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười thật tươi.

- Không có gì, tôi hơi sợ độ cao, có lẽ sẽ tốt hơn thôi.

Tuy miệng hắn nói vậy, nhưng suy nghĩ trong lòng, máy bay bay cao như vậy, nếu như rớt xuống thì làm thế nào bây giờ, vừa nghĩ, cảm giác sợ hãi trong lòng của hắn còn mạnh hơn, cái cảm giác này luôn quanh quẩn trong nội tâm của người sợ độ cao.

Cơ Minh Minh nghe được lời của Tề Nhạc, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nàng làm thế nào cũng không nghĩ tới, một gia hỏa luôn cười xấu xa lại sợ độ cao, nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Tề Nhạc, trong nội tâm xuất hiện một tia khoái cảm. Nhưng mà, nàng cuối cùng vẫn là người trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cho nên nội tâm mang theo thiện lương và lòng trắc ẩn. Mở dây an toàn của mình ra, đi tới bên cạnh Tề Nhạc.

- Tiểu thư, xin cô ngồi xuống được không? Hiện tại còn đang trong giai đoạn bay cao lên, tương đối nguy hiểm.

Một tiếp viên hàng không cẩn thận nhắc nhở.

Cơ Minh Minh mỉm cười nói:

- Không có sao, bạn của tôi có chút không thoải mái, tôi trông chừng anh ta là được.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Tề Nhạc, chỗ ngồi ghế thương nhân vô cùng rộng rãi, dung nạp hai người cũng không có vấn đề, vốn bên cạnh Tề Nhạc còn có một chỗ ngồi, nhưng lúc bắt đầu nàng sợ lại bị Tề Nhạc quấy rối, cho nên ngồi ở vị trí khác, dù sao, khách trong khoang thương nhân hạng nhất này không nhiều, chỗ ngồi đa phần là trống không, nàng có ngồi chỗ khác thì nhân viên cũng không nói gì.

Tề Nhạc vừa nhìn thấy Cơ Minh Minh, giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ, không chút do dự ôm eo nàng, động tác của hắn cực nhanh, sau khi hắn ôm lấy Cơ Minh Minh rồi, Cơ Minh Minh mới kịp phản ứng, nàng cảm thấy eo của mình bị đôi tay run rẩy ôm lấy.

- Anh...

Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Cơ Minh Minh có tức giận hiện ra, vừa muốn tránh thoát, lại nghe Tề Nhạc nói:

- Minh Minh, cho tôi ôm một lúc, tôi thật khổ sở.

Một loại cảm giác chưa từng có từ trước tới nay truyền vào đáy lòng Cơ Minh Minh, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ bị một nam nhân không thân thiết ôm bao giờ, hương vị nam nhân truyền vào mũi nàng, trên người Tề Nhạc có cổ năng lượng chấn động kỳ dị, loại năng lượng chấn động này làm Cơ Minh Minh có cảm giác rất thân thiết, tuy biết rõ như vậy không ổn, nhưng nàng không có đẩy Tề Nhạc ra.

Năng lượng thân thiết chấn động ngày càng mạnh mẽ, giống như có một luồng hơi ấm truyền vào trong cơ thể Cơ Minh Minh, nàng tu luyện Thăng Vân Quyết, dưới tác dụng của cổ năng lượng này, lại sinh ra cảm giác năng lượng sôi trào, mà khi Tề Nhạc ôm nàng tới giờ, run rẩy của thân thể biến mất, khí tức vững vàng hơn nhiều, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt bảo trì bất động.

Cơ Minh Minh tu luyện Thăng Vân Quyết đã đạt tới ba vân, nhưng Thăng Vân Quyết cũng gặp phải bình cảnh cực lớn, chỉ cần đột pha bình cảnh này, như vậy, thực lực của nàng gia tăng trên phạm vi lớn, nhưng mà, muốn đột phá bình cảnh này muôn vàn khố khăn, đây cũng là nguyên nhân Trát Cách Lỗ bảo nàng rời đi cùng Tề Nhạc, đột phá bình cảnh tu luyện không phải cần cố gắng là được, đồng thời còn cần lĩnh ngộ và vận khí. Nhưng vào lúc này, Cơ Minh Minh cảm giác rất rõ ràng, bình cảnh ngăn cản mình đột phá đã buông lỏng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất