Yến Tiểu Ất cười khổ nói:
- Em cũng không biết, em đã từng cố ý tìm người nghe ngóng tin tức của nàng, nhưng không có tin tức gì hữu dụng, nàng thích gì cũng không có nghe được. Nàng tốt với mỗi người, dường như tất cả mọi người đều là bạn của nàng, nhưng chính thức trở thành bạn của nàng, không có một người nào. Thật sự là rất kỳ quái a! Minh Minh chính là học sinh lớp của nàng, sau khi trở về anh nên hỏi Minh Minh, nghe nói Minh Minh có quan hệ rất tốt với nàng. Có lẽ anh sẽ hỏi ra mấy thứ gì đó.
Tề Nhạc cảnh giác xem Yến Tiểu Ất liếc, nói:
- Ngươi sẽ không đối với Văn Vi có hứng thú a.
Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:
- Nữ nhân đẹp như thế, chỉ sợ nam nhân nào cũng có hứng thú với nàng, nhưng mà, lão đại anh cứ việc yên tâm, tuy tôi rất anh tuấn, nhưng loại mỹ nữ này lại không có chút nắm chắc, nếu như anh có bổn sự, thì anh nên theo đuổi, xem như tranh giành khẩu khí cho nam nhân chúng ta, nhưng mà, em đoán hy vọng này rất nhỏ a.
Trong mắt Tề Nhạc có hào quang lóe sáng, nói:
- Hy vọng nhỏ cũng không có nghĩa là không có hy vọng, có lẽ người đẹp trai truy đuổi nàng rất nhiều, một người có khí chất như tôi sao có thế đánh cắp tâm hồn thiếu nữ của nàng chứ.
- Có khí chất?
Yến Tiểu Ất thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, liên tiếp ho khan hai tiếng, nói:
- Đúng, đúng, anh rất có khí chất, vậy anh nên tự cầu phúc nhiều đi, ngủ thôi.
Nói xong, trực tiếp gục xuống mặt bàn.
Tề Nhạc lặng đi một lúc, nói:
- Chú mày đến học hay ngủ? Tiết sau sắp bắt đầu rồi đấy.
Yến Tiểu Ất cười nói:
- Anh vận khí không tốt, đoán chừng toàn bộ trường học cũng chỉ có Lý lão sư kia là ghét học sinh ngủ, các lão sư khác thật sự chả thèm quản những chuyện này, chỉ cần không nhiễu loạn trật tự lớp học, những giáo sư kia lười quản. Lão Lý là gia hỏa hèn mọn bỉ ổi nhưng lại ôn nhu với nữ sinh, nhưng rất nghiêm khắc với nam sinh chúng ta. Tốt, em ngủ đây.
Trong nội tâm Tề Nhạc thầm mắng một câu.
- Mình cũng ngủ vậy.
Xác thực hệ triết học tương đối ít người, như hôm nay, cũng chỉ có khóa buổi sáng, mà khóa trưa Tề Nhạc chỉ nghe Lý lão sư kia kêu gào vài câu, thời gian khác cơ hồ đều dùng giấc ngủ vượt qua.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Tề Nhạc trực tiếp đi về ký túc xá, đêm qua vừa mới chính thức học tập phương pháp tu luyện của Kỳ Lân, hắn rất cao hứng, muốn bắt đầu tu luyện một chút, nhìn thấy có hiệu quả gì không.
Đi tới cửa ký túc xa, đột nhiên nội tâm của Tề Nhạc nóng lên, thầm nghĩ, nếu như hôm nay có thể nhìn thấy mỹ nhân như Hứa Tình cùng Trầm Vân làm thế nữa, vậy thật sự là quá mỹ diệu. Vừa nghĩ, hắn nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa, tận lực không phát ra chút âm thanh nào.
Nhưng mà, lúc này Tề Nhạc chỉ nhận lấy thất vọng mà thôi, trong túc xá không có bóng người nào, ba vị mỹ nữ đều không ở trong phòng. Hắn vừa chuẩn bị bước vào trong phòng của mình, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài ban công có một bóng trắng đang phiêu đãng trong gió, dưới tác dụng của lòng hiếu kỳ, hắn vô ý thức đi qua.
Rốt cuộc Tề Nhạc cũng nhìn thấy bóng trắng đó là cái gì, động tác đầu tiên của hắn là che mũi lại. Kỳ thật, đổi lại người nào khác, chỉ cần là nam nhân, chỉ sợ động tác không khác gì hắn lắm. Dù sao, nếu một nam nhân bình thường, hơn nữa còn là xử nam, khi nhìn thấy vài món đồ lót của nữ nhân, chỉ sợ đều sinh ra cảm giác huyết tính sôi trào, máu trong mũi xì ra, chỉ sợ sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết.
Trên ban công, mấy cái quần lót đang phiêu đãng trong gió, còn có hai cái Bra-áo ngực, bất luận là ai, đều giống như Tề Nhạc, thú tính trong người sôi lên, hắn nhìn rõ đây là mấy cái 'quần chữ T', sức hấp dẫn quá mức mãnh liệt.
Lúc Tề Nhạc do dự có nên bước lên trước xem cho rõ hay không, âm thanh mở cửa vang lên.
Giống như kẻ trộm nên có tật giật mình, tuy Tề Nhạc không phải là trộm, nhưng hắn có tật giật mình, vội vàng đi vào gian phòng của mình.
Thời điểm Tề Nhạc vừa đi vào phòng của mình, ba mỹ nữ đã đi vào trong phòng khách, Hứa Tình liếc thấy Tề Nhạc,
- Ồ, anh trở về rất sớm nha.
Tề Nhạc miễn cưỡng bảo trì trấn định, nói:
- Đúng vậy! Tôi ăn cơm xong mới trở lại, các cô không ăn cơm trong ký túc xá sao?
Minh Minh nói:
- Trước cửa trường học có một nhà hàng tây, chúng ta đi nếm thử, vốn muốn gọi anh, nhưng hệ triết học của anh cách hệ ngoại ngữ và hệ vật lý của Vân tỷ quá xa, cho nên chúng ta không chờ anh, đã tự đi. Nhà hàng kia đúng là không tệ nha.
Hứa Tình tiếp lời nói:
- Quả thật không tệ! Có bạn mới tối, có phải nên tỏ vẻ một chút, có cơ hội mời ba mỹ nữ như chúng tôi đi ăn một lần hay không?
Cơm tây? Tề Nhạc lặng người đi, thầm nghĩ trong lòng, mấy đồ ăn ở đó ăn sao no, còn đắt tới dọa người, nếu thật sự đi một lần, chỉ sợ tiền cứu tế tháng này của mình xong rồi. Vội vàng làm bộ nghe không hiểu ý trong lời Hứa Tình, nói:
- Cơm tây có gì ngon, làm sao ngon bằng thực phẩm của chúng ta chứ, tôi ưa thích mỹ vị của phương đông hơn.
Hứa Tình lườm hắn, Trầm Vân nói:
- Vừa rồi chúng tôi đi ngang qua căn tin của trường, nghe được thông báo mới. Trường học tạm thời ban bố quy củ mới thế này, nói là sau này không cung cấp món chính miễn phí nữa, cần phải mua. Dường như tính theo cân.
Hứa Tình cười nói:
- Đương nhiên nghe được, tôi còn biết tại sao có quy định này. Tôi nghe nói, đêm qua có thùng cơm tới căn tin trường học, ăn một hơi hơn mười chén cơm, hơn nữa còn là nửa cái cà men lớn, kết quả căn tin của trường bị ăn sợ. Nguyên nhân chủ yếu là nhiều người thấy ai đó ăn quá thơm, cho nên đi ăn căn tin thật nhiều, kết quả làm lượng dùng món chính của căn tin quá lớn. Mà thùng cơm ăn lại nhiều! Suy nghĩ một chút, một người ăn năm sáu cân món chính, thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Minh Minh bật cười, nói:
- Chẳng lẽ là quỷ chết đói đầu thai, Tình Nhi, nhưng tin tức này có phải sai lệch nhỏ hay không, làm gì có người ăn nhiều như thế.
Hứa Tình mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Làm sao mà lầm được, tin tức này tôi nghe từ nguồn đáng tin cậy, tuyệt đối là thực, nghe nói, buổi trưa hôm nay hắn lại đi, còn có rất nhiều người đi nhìn thùng cơm của căn tin, kết quả, lượng tiêu hao món chính hôm nay còn nhiều hơn hôm qua, bởi vậy trường học mới tạm thời ban bố điều lệ này.
- Vì cái gì ah! Trời muốn ta chết sao?
Tề Nhạc bi thiết một tiếng, nói:
- Mả mẹ nó, trách không được buổi trưa hôm nay căn tin nhiều người như thế.
Minh Minh hiếu kỳ nhìn qua Tề Nhạc, dường như nàng nghĩ tới cái gì đó, nói:
- Cái thùng cơm kia, không phải là anh chứ?
Tề Nhạc bi phẫn nói:
- Cái gì thùng cơm, Thanh Bắc cũng quá không phúc hậu a, tôi ăn rất nhiều sao? Buổi trưa hôm nay mới ăn có mười bốn cái màn thầu thôi, quy củ lại sửa, xong, về sau ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.