Chương 5: Công ty chăm sóc người chết (2)
Con của hai người, Minna và Lunt đang học cấp hai.
Bác Winnie từng làm kế toán cho một xưởng may nhỏ. Sau khi bác và chồng mình ly hôn, bác Winnie lập tức dẫn con gái mình Chris về nhà.
Cũng may nhà Inmerais đủ rộng, dù cho tầng hầm là nơi dành cho khách "VIP", tầng 1 là "Nhà tang" thì vẫn còn rất nhiều phòng ở tầng 2 và tầng 3, đủ cho nhiều người trong gia đình sinh sống.
Ban đầu Karen và em họ Lunt sống chung một phòng, nhưng từ khi Karen bị bệnh, Lunt đã chuyển qua phòng của ông nội. Ngoài ra, trên tầng 3 còn có một phòng khác là phòng làm việc của ông nội.
Tầng hai cũng có ba phòng, chú thím một phòng, bác Winnie một phòng, phòng còn lại là của hai đứa em họ.
Bầu không khí trong nhà rất tốt, bởi vì uy nghiêm của ông nội rất lớn, không ai dám gây ra mâu thuẫn gì dưới mí mắt của ông.
Lúc anh đi đến bàn ăn trên tầng 2, Minna đang giúp mẹ dọn bàn ăn.
Mary thấy Karen đi xuống, bà ấy cố ý làm vẻ châm chọc nói:
"Cuối cùng thiếu gia nhà chúng ta cũng có thể xuống lầu ăn bữa sáng rồi, không cần để người thím giúp việc này đưa lên lầu nữa rồi nhỉ?"
Mary chính là một người như vậy, độc mồm độc miệng châm chọc người khác.
Ở trong nhà ngoại trừ ông nội thím ấy không dám xúc phạm ra, thì cả chồng con, em gái chồng và Karen đều là đối tượng bà ấy nói móc.
Karen nở một nụ cười ấm áp, cực kì chân thành nói:
"Cảm ơn thím đã chăm sóc cháu nhiều ngày qua, nhờ vậy cháu mới có thể hồi phục nhanh như vậy."
Trong trí nhớ của "Karen", người thím này tuy có vẻ chanh chua nhưng chăm sóc anh chu đáo như chăm sóc hai đứa con ruột của mình vậy, miệng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hủ.
"Chậc..."
Không ngờ đứa cháu mình thường ngày lầm lì quái gỡ ít nói lại có thể lưu loát nói lời xã giao như vậy, thím Mary nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể bĩu môi, nói:
"Ăn cơm đi."
"Vâng."
Karen ngồi xuống bàn ăn.
Bữa sáng là sandwich, trứng chiên, sữa, và một vài xúc xích nhỏ.
Anh cắn một miếng sandwich.
Chậm rãi nhai nuốt,
Tuy chỉ mới ở đây nửa tháng,
Nhưng Karen đã bắt đầu nhớ món bún huyết vịt thêm ba thìa ớt cay.
Lúc này,
Ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe.
"Cha các con đã trở lại."
Thím Mary đến bồn nước rửa tay, sau đó cởi tạp dề.
"Các con cứ tiếp tục ăn, mẹ ra xem cha các con có đưa cái gì "bất ngờ" cho mẹ không."
Với những người chồng đi xa trở về khác, mang về một chiếc nhẫn xa xỉ hay một túi xách hàng hiệu, thậm chí một bó hoa bình thường tặng vợ mình được gọi là bất ngờ nho nhỏ;
Nhưng chú Mason mang "Thi thể" về cho vợ mình.
Đối với thím Mary, những các xác chết vì bệnh bình thường cũng xem như là một "bất ngờ", thím ấy ghét nhất những cái xác bị chết bất thường, xử lý rất phiền phức.
Karen đặt nĩa ăn xuống, trong tiềm thức anh nghĩ mình là người lớn, trong nhà có việc mình không thể tiếp tục ăn như bọn nhỏ được, cho nên anh đứng dậy đi theo thím Mary xuống lầu.
Không gian tầng 1 rất lớn, có một thềm nhỏ cao ba bậc ở góc Đông Nam là “Nhà xác” để đặt quan tài.
Mà lúc này,
Hai người làm trong nhà Paul và Ron đẩy một chiếc cáng cứu thương phủ vải trắng bước vào.
Chú Mason không bước xuống, chú ấy tự cho mình thanh cao, cho dù dưới trướng uy nghiêm của cha mình nên không thể không làm việc, nhưng chú chỉ phụ trách lái xe, rất ít khi tiếp xúc với thi thể.
Trong ấn tượng của “Karen”, tuy chú Mason không đáng tin trong việc đầu tư, bị coi là kẻ thất bại nhưng trong cuộc sống chú ấy lại là một người rất vui tính, đối xử với người nhà rất tốt.
Thím Mary tiến lên vạch tấm vải trắng nhìn thoáng qua, lập tức thở phào một hơi.
Thi thể là một người trẻ tuổi, trạng thái tử vong không đáng sợ lắm. Chỉ là dù thi thể nằm thẳng, nhưng đầu cái xác vẫn nghiêng chín mươi độ về bên phải.
"Bị chết cóng?" Thím Mary hỏi, "Đơn phúc lợi?"
Mặc dù mới bước vào đông, còn chưa lạnh lắm, nhưng chuyện người say rượu hoặc người lang thang chết cóng ngoài đường đã xảy ra mấy vụ.
Về phần đơn phúc lợi... Đó là một ngân quỹ văn phòng đặc biệt được thành lập bởi chính quyền thành phố, giáo dục, các tổ chức từ thiện và các bên khác để tổ chức một đám tang tử tế cho những người không có thân nhân, bạn bè.... Nghĩa là không ai trả tiền làm một cái tang lễ tử tế cho người chết.
Đơn phúc lợi cần nhiều nhà tang lễ chủ động tranh thủ. Trên cơ bản chúng được chia thành nhiều tầng lớp, tầng trên bóc lột tầng dưới, lúc lợi nhuận được đưa đến tay nhà tang lễ thì nó đã mỏng như tờ giấy, nhưng có thể bảo đảm việc làm ăn của nhà tang lễ đó, cũng xem như không làm việc nhưng vẫn phải phát lương cho người làm của mình thôi, đúng không?
Tương ứng như thế, việc xử lý đơn phúc lợi cũng dễ dàng hơn đôi chút, bởi vì không có người thân đến giám sát.
Thi thể được xử lý đơn giản, sau đó được đặt vào trong quan tài, ông nội mặc áo làm lễ đứng bên cạnh thi thể, chính phủ sẽ cử vài người ban ngành đến chụp vài tấm ảnh làm hồ sơ đăng ký, sau cùng chờ cuối tháng nhận thưởng.
"Đúng vậy, phu nhân, tôi biết gã ta là ai. Gã tên là Jeff, là kẻ luôn xui xẻo trong bài đỏ đen. Haiz, tôi càng xui xẻo hơn. Mỗi lần hắn đến quán rượu đánh bài, tôi không có mặt ở đó." Ron nói.
"Còn một đơn nữa thưa phu nhân, chúng ta phải đến viện điều dưỡng Flower Water." Paul nói.
Thím Mary lập tức lớn tiếng nhắc nhở: "Kêu người bên viện điều dưỡng tắm rửa cho người đó trước, nếu không sẽ không kéo về. Lần trước không biết kéo đâu về một cụ già kết vảy hết cả người."
"Vâng, đã hiểu." Paul lập tức cam đoan.
Nói xong, hắn và Ron lập tức đổi một cáng trống khác quay về xe tang.
"Tít tít..."
Chú Mason ngồi trong xe cầm điếu thuốc bóp còi hai lần,
Ông gọi to Karen:
"Nhóc Karen của chú, xem ra thể lực của cháu đang hồi phục không tồi."
"Vâng, chú." Karen đáp lại.
"Ha ha, thật tốt." Nói xong, chú ấy nhìn vợ của mình, gọi, “Em yêu, trưa nay về nhà anh muốn ăn anh muốn ăn bánh nướng nhân thịt em làm, đó là mỹ vị anh thích nhất trong đời này!"
"Đi vào nhà vệ sinh mà ăn, tôi không rảnh!"
Chú Mason nhún vai.
Tiếp tục không cần mặt mũi cười nói:
“Ồ, đó là món yêu thích khác của anh!"
Thím Mary không chịu được quay đầu qua nơi khác, khóe miệng run rẩy.
"Anh đi đây, chào em yêu."
Mason khởi động xe, lái xe rời đi.
Thím Mary hít sâu một hơi, đưa hai tay đẩy cáng cứu thương.
Karen tự nhiên phụ giúp một tay.