Chương 51: Lại thêm một tác phẩm nghệ thuật (1)
Karen như nghe thấy tiếng lòng mình trĩu nặng xuống.
Sau đó,
Là khoảnh khắc trầm lặng ngắn ngủi,
Điều kỳ lạ là,
Đầu dây phía bên kia thế mà cũng không cúp điện thoại;
"Mi quấy rầy việc sáng tác nghệ thuật của ta đấy..."
Câu nói này, đang không ngừng lặp lại trong đầu của Karen, bao gồm cả âm sắc lẫn giọng điệu.
Karen không cho rằng là mình đang gọi nhầm số,
Cũng không nghĩ là ai đó đang đùa,
Anh càng không phải là thằng đần mà cảm thấy người nghe máy là một nhà nghệ thuật, đang sáng tác tác phẩm của mình ở trong trại hỏa táng.
Trực giác có đôi khi là một thứ rất quan trọng, bởi vì nó có thể giúp giảm bớt đi rất nhiều những việc nền lặt vặt khác, để ta trực tiếp đi vào điểm chính của vấn đề.
Mặc dù lý trí nói với mình, chuyện này thật quá ly kỳ, cũng quá hoang đường,
Nhưng Karen trong khoảnh khắc ngắn ngủi này,
Dùng ngón tay của bàn tay phải, bóp cổ họng của mình,
Mở miệng nói:
"Vậy mi, có cần thêm vài lời góp ý xây dựng về nghệ thuật không."
"A?"
Đối phương phát ra một tiếng nói nghi ngờ, tựa như cũng không ngờ đến người ở đầu dây điện thoại bên kia, lại trả lời như thế, ngay sau đó, hắn cười.
Karen nghe được tiếng cười từ trong điện thoại, đây là giọng cười của nam, có vẻ hơi trầm thấp và bén nhọn, Karen tiếp tục nói:
"Hay là, mi thật ra không có bất kỳ sự tin tưởng gì dành cho nghệ thuật của chính mình."
"Mi rất thú vị đấy, nhưng đáng tiếc, nếu như mi gọi điện thoại đến sớm hơn một tí, ta cũng rất tình nguyện lắng nghe ý kiến của mi, nhưng rất đáng tiếc, lần này không được."
"Vì sao?"
Lúc hỏi vấn đề này, Karen nhắm nghiền hai mắt, đây là một câu hỏi không cần hỏi, cũng có thể cho ra đáp án.
Mà ở đầu dây điện thoại bên kia, cũng cho ra đáp án tương đồng cùng với suy nghĩ trong lòng của Karen:
"Bởi vì ta đã hoàn thành tác phẩm lần này rồi, cũng chỉ còn lại một chút trình tự cuối cùng để kết thúc công việc, điều này làm cho ta cảm thấy có chút buồn chán, mi có thể hiểu được cảm giác bực bội này sao?"
Karen tiếp lời: "Khi còn bé lúc ta học vẽ tranh, cô giáo sẽ chỉ ra những chỗ còn trống trong bức tranh của ta, cần phải vẽ thêm vài thứ gì đó vào, cho dù là vẽ thêm những vật hoàn toàn không có liên quan đến tổng thể của bức tranh, chỉ cần thêm vào để lấp đủ khoảng trống là được, nhưng hết lần này tới lần khác, đây mới là việc khiến người ta phải đắn đo nhất."
"Đúng, đúng, chính là loại cảm giác bực bội này, đúng là bây giờ ta đang có cảm giác ấy."
"Đây thật ra là một cách biểu hiện của sự yếu kém về trình độ." Karen nói, "Cho nên ta cũng không thể trở thành một họa sĩ sau khi đã trưởng thành được, một người mà ngay đến cách bố cục của bức tranh cũng không biết sắp xếp, còn cần người khác phải bổ sung thêm, làm sao có thể gọi là họa sĩ, làm sao có thể xem như là một nhà nghệ thuật, đến cùng thì làm sao có thể gọi đây là nghệ thuật?"
Sau khi Karen nói xong những lời này, tiếng hít thở phía đầu dây điện thoại bên kia, phút chốc bỗng trở nên càng thêm dồn dập.
Bác sĩ tâm lý biết rõ cách để xoa diệu tâm lý, giúp bệnh nhân cảm thấy thoải mái, tránh việc kích thích họ, vì thế, cũng tự nhiên biết cách để kích động và khơi dậy nỗi đau của họ.
Karen tiếp tục nói:
"Mi tự cho rằng bản thân mình là một nhà nghệ thuật sao? Không, thật ra mi chẳng phải đâu, mi chỉ là một kẻ vừa ngu dốt vừa tự luyến, tự đại, xin đừng bôi nhọ hai từ 'Nghệ thuật' này."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh nghiến răng,
Hiển nhiên,
Lời nói của Karen làm hắn ta nhức nhối.
Mà Karen đang cầm điện thoại, cũng có cảm giác không biết phải làm thế nào, bởi vì anh bây giờ không có cách nào làm bất cứ một chuyện gì, ngay cả việc báo cảnh sát cũng không làm được, bởi vì nếu muốn báo cảnh sát thì trước hết phải cúp máy rồi mới có thể gọi lại.
Đồng thời, anh ta cũng không thể nào đi xuống tầng hầm tìm thím Mary, cũng không có cách nào đi lên lầu tìm ông nội, bởi vì dây điện thoại cũng không dài đến thế.
Lớn tiếng gọi người... Trong điện thoại nhất định cũng có thể nghe thấy được.
Đầu điện thoại bên kia mở miệng nói: "Ta đối với mi cảm thấy rất thất vọng, trong lúc vừa trò chuyện, ta thậm chí cho rằng, mi là người có thẩm mỹ tương đồng với ta, được Thượng Đế dẫn dắt đến, nhưng thật đáng tiếc, mi cũng không phải.
Mi vẫn còn trẻ,
Cho nên sự nhận biết của mi về nghệ thuật, quá nông cạn, bởi vì nghệ thuật, là không phân chia cấp độ."
Karen bình tĩnh đáp lại nói:
"Nhưng nghệ thuật, phân trình độ."
"Ba!"
Đầu dây bên kia, dùng lực thật mạnh để cúp điện thoại.
Karen cũng buông điện thoại xuống,
Nhíu mày nghi ngờ nói:
"Hắn ta nói..."
Karen bỏ ngón tay của bàn tay phải ra, bởi vì dùng ngón tay bóp yết hầu một thời gian dài, cảm giác có chút đau, phải nhẹ nhàng vuốt vài cái, cùng với vài tiếng ho:
"Ta còn trẻ sao?"
Câu nói sau cùng, giọng nói trầm thấp, Karen đã nói bằng giọng nói lúc đầu của mình.
...