Chương 52: Lại thêm một tác phẩm nghệ thuật (2)
"Run... Run..."
"Tiến đến."
Cửa phòng sách bị mở ra, Dis ngồi tại phía sau bàn đọc sách ngẩng đầu, nhìn về Karen đang đứng ở cổng.
"Thưa ông nội."
"Chuyện gì?"
"Trại hỏa táng Hughes, hình như xảy ra chuyện."
"Làm sao cháu biết?"
"Bởi vì cháu vừa mới gọi điện thoại tới, người nghe máy, có vẻ là hung thủ, là tên sát nhân biến thái ở phòng khiêu vũ Hoàng Quan kia."
Ông nội bỏ xuống bút máy trong tay,
Hỏi:
"Đã báo cảnh sát sao?"
Karen lắc đầu.
"Báo cảnh sát đi." Ông nội đề nghị.
Karen thật ra không muốn báo cảnh sát, bởi vì đối phương ở đầu dây bên kia đã nói rõ ràng, tác phẩm lần này của hắn ta, đã hoàn thành rồi.
Nói đúng ra thì, nếu có nạn nhân, người đó cũng đã chết.
Gọi cảnh sát, là để cảnh sát đến nhặt xác à?
Karen cảm thấy không có ý nghĩa gì, trừ phi hung thủ lúc rời đi hiện trường gây án đang đi trên đường thì té gãy chân, vừa lúc đó thì xe cảnh sát chạy đến trước mặt của hắn ta.
"Cháu đang lo lắng việc này có thể chỉ là một trò đùa?" Ông nội hỏi, "Không cần lo lắng, cho dù báo động giả, cũng chỉ bị phạt ít tiền mà thôi."
Karen lắc đầu lần nữa.
"Thế, cháu muốn làm cái gì?"
"Bây giờ cháu muốn ghé qua trai hỏa táng Hughes để kiểm tra một chút."
Đi xem thử tác phẩm mới của hung thủ một lần;
Dis cầm tách trà lên, uống một ngụm, khẽ gật đầu:
"Cháu có thể đi, ta đồng ý."
Karen vẫn đứng tại cổng, không nhúc nhích.
"Ừm?" Dis đặt chén trà xuống, "Thế nào?"
Karen liếm môi một cái,
Rất ngay thẳng mà nói:
"Một mình cháu, không dám đi."
"Ha ha ha." Dis bỗng nhiên nở nụ cười, “Cháu khi còn bé ban đêm không dám đi phòng tắm, cũng là nói với ta như thế."
Đột nhiên,
Dis trầm mặc,
Trên mặt, cũng lộ ra vẻ suy tư.
...
"Làm sao vậy, Karen nhỏ bé của ông?"
"Ông ơi, trời tối, phòng tắm, cháu muốn đi tiểu, nhưng một mình, không dám đi."
"Vậy thì ông sẽ đứng ở ngoài hành lang chờ cháu, còn cháu vào bên trong được không?"
"Ông nội đi cùng với cháu đi, cùng đi nha."
...
Xe taxi chạy một mạch từ phố Mink đến trại hỏa táng Hughes, khoảng cách có chút xa, thời gian gấp hai lần so với lúc Karen đi từ phòng khiêu vũ Hoàng Quan về nhà.
Đến cổng của trại hỏa táng Hughes,
Tài xế xe taxi quay đầu lại, nhìn về phía Dis đang ngồi ở ghế sau, cười nói:
"Thưa ngài, 45 Rupee."
Dis đưa tới một tờ tiền mệnh giá 50 Rupee, lái xe lấy 5 Rupee thối tiền, Dis nhận lại.
Sau đó,
Hai ông cháu bước xuống xe.
Nhìn xem phương hướng xe taxi rời đi, trong lòng Karen kêu thầm vài tiếng:
"Thảo."
Cửa chính của trại hỏa táng Hughes đóng chặt, trước cổng có một chiếc xe gắn máy đã cũ nát đang đỗ lại, chổ ngồi của xe gắn mấy có buộc một tấm chăn mền cuộn lại, bên cạnh có một nam một nữ đang đứng đấy, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Trong chăn buộc, chắc hẳn là thi thể đưa đến đây để hỏa táng.
Nhưng trên cổng của trại hỏa táng lại treo bảng "Không tiếp tục kinh doanh";
"Xin hỏi, các người là nhân viện của trại hỏa táng sao?" Người phụ nữ tiến lên hỏi.
Karen lắc đầu, đáp lời: "Không phải."
Người đàn ông nghe được câu trả lời này, tức giận đến mức đá bay một cục đá ở trước cửa, mắng:
"Hôm qua rõ ràng đã hẹn trước, vì cái gì hôm nay lại không tiếp tục kinh doanh, thật không biết xấu hổ!"
"Không thì, chúng ta tìm nơi khác đi." Người phụ nữ đề nghị.
"Không còn kịp đâu, trời đã chuẩn bị tối rồi, bây giờ nếu đến trại hỏa táng khác thì họ cũng đã đóng cửa."
"Hôm nay nơi này không mở cửa sao?" Karen hỏi.
"Chúng ta đã chờ từ một giờ đồng hồ trước cho đến tận bây giờ." Người đàn ông tức giận nói.
Karen để ý đến tấm chăn cuộn lại trên chiếc xe máy, một góc nhỏ của tấm hình như lộ ra một ít tóc trắng, chắc là trong nhà có cụ già vừa mất.
Có thể làm tang sự tại nhà Inmerais, thật ra cũng không phải người bình thường, đa số là tầng lớp trung lưu; cho dù là con cái của ngài Mosan bị thím Mary chửi rủa rất nhiều lần, bởi vìu bọn họ lược bỏ rất nhiều dịch vụ đi kèm cho lễ tang, nhưng cuối cùng số tiền sử dụng, cũng có mấy nghìn Rupee.
Mấy nghìn Rupee, đối với gia đình ở tầng dưới cùng của xã hội mà nói, đã không phải là số tiền nhỏ.
“Đơn hàng phúc lợi” chỉ dành cho kẻ vô gia cư không người thân không gia đình, cho dù là trong nhà của ngươi rất nghèo không lo nổi chi phí an táng, chỉ cần còn có thân nhân ở bên cạnh, ngươi cũng không thể giống như Jeff mà được hưởng "Đơn phúc lợi ", bởi vì ngươi vẫn chưa đủ đáng thương.
Cho nên, người của tầng lớp thấp lúc chết đi trong thành phố La Giai, người trong nhà đều sẽ trực tiếp đem thi thể đưa đến trại hỏa táng.
Chú Mason đã từng nói qua, khách hàng mà nhà Inmerais cảm thấy "Nghèo rớt mồng tơi", nhưng nếu đặt trong mắt của trại hỏa táng, đã có thể xếp vào loại khách hàng chất lượng tốt.
Lúc này, một chiếc xe con màu đỏ lái đến, dừng lại trước cửa.
Sau khi cửa xe mở ra,
Để Karen cảm thấy hơi kinh ngạc đó chính là, người đi xuống, thế mà là phu nhân Hughes đang mặc một chiếc váy dài màu xanh lam cùng với một chiếc áo lông màu cà phê.
Phu nhân Hughes “còn sống” nhìn thấy Karen, trên mặt lúc này hiện lên vẻ vui cười, nhưng sau khi trông thấy Dis đang đứng cạnh bên người Karen, bà ta lập tức khôi phục lại dáng vẻ đoan trang hiền thục của mình.