Số 13 Phố Mink

Chương 53: Lại thêm một tác phẩm nghệ thuật (3)

Chương 53: Lại thêm một tác phẩm nghệ thuật (3)


"A, tại sao lại đóng cửa vậy?"
Phu nhân Hughes đi lên trước, vừa nghi ngờ vừa lấy ra chìa khóa dự phòng từ trong túi xách, mở ra khóa cửa.
"Các người tại sao bây giờ mới đến!" Người đàn ông đứng ở một bên không nhịn được mà tiến lên chất vấn.
Phu nhân Hughes nhìn hắn ta một cái, lại liếc mắt quét về hướng chiếc xe gắn máy cũ nát kia, trả lời:
"Ta cũng không biết, hôm nay mặc dù chỉ có hai đơn hàng đặt trước, buổi sáng một đơn buổi chiều một đơn, ùm, buổi chiều chắc là các người, cho nên ta đã cho các nhân viên khác nghỉ làm, chỉ để một người nhân viên già trông coi mà thôi.
Nếu như không phải ông chủ nhà máy xi măng ở đằng trước lái xe ngang qua trông thấy trước cửa có khách đang chờ, nên gọi điện thông báo thì ta cũng sẽ không tới đây.
Ai, thật là kỳ lại, lão Darcy hôm nay sao lại bỏ bê công việc rồi?"
"Tôi không cần biết trại hỏa táng của các người có nguyên do gì, nhưng hôm nay tôi đưa mẹ của mình đến đây cũng đã chờ..."
"Ngươi có thể đi khiếu nại ta lên phía chính phủ, hoặc thẳng thừng hơn đó chính là đến cục cảnh sát để báo án, ta đã giải thích cho ngươi một lần rồi, giao cho ngươi quyền khiếu nại đấy, nhưng bây giờ làm ơn xin hãy giữ khoảng cách xa ta một chút, nơi này của ta là làm nghề đốt xác, có tin ta ném ngươi vào trong lò cùng đốt chung luôn hay không!"
Đối mặt với phu nhân Hughes bỗng nhiên hung hẳng, người đàn ông cũng bị hù dọa, cũng không dám nói nữa.
Một phụ nữ có thể một mình kình doanh trại hỏa táng nhiều năm như vậy, khẳng định có một mặt rất mạnh mẽ, nếu không thì thật đúng là không có cách nào lèo lái kinh doanh đến tận bây giờ.
"Đúng rồi, thưa ngài Dis, ngài hôm nay..."
"Cháu của ta muốn tới gặp bà một chút." Dis hồi đáp.
Hughes phu nhân trừng mắt nhìn, bà ta rất muốn nói một ít lời nói thô tục đến trêu chọc cậu trai trẻ tuấn tú của nhà Inmerais, nhưng không có cách nào khác, khí thế của Dis quả nhiên quá mạnh mẽ, cũng khó trách Mary lúc nào cũng tỏ ra một vẻ mặt kính sợ cha chồng mỗi dịp gặp gỡ bạn bè.
Sau khi mở cửa ra, phu nhân Hughes bước vào, người đàn ông kia cũng ôm theo cuộn chăn mền vào trong, còn người vợ thì phụ giúp khiên đầu còn lại, hai người đi theo cùng phu nhân Hughes tiến vào.
"Cần phải đi vào sao?" Dis hỏi.
"Dạ cần." Karen hồi đáp, "Nếu như tác phẩm nghệ thuật kia không phải là phu nhân Hughes, chắc hẳn sẽ là người khác."
Karen vẫn tin tưởng chắc chắn vào khả năng phán đoán của mình, cùng với việc cửa chính của trại hỏa táng vừa nãy bị khóa chặt, cũng chính là một trong những điểm không bình thường.
Ba nhóm người đi vào,
Phu nhân Hughes vừa bước vào vừa kêu to "Lão Darcy",
Hai vợ chồng ôm thi thể của cụ già ở phía sau,
Đằng sau cùng, thì là Karen cùng Dis.
Cuối cùng,
Mọi người cùng nhau đi tới phía trước bức tường bằng kính của phòng hỏa thiêu.
Cửa phòng hỏa thiêu bị mở ra, bên trong không có một ai.
"Xin hãy để cho mẹ tôi được hỏa táng trước." Nam nhân nói.
"Ta phải tìm thấy nhân viên của ta trước!" Phu nhân Hughes quát lớn, bà ta đang
rất tức giận, bởi vì bà phát hiện lò thiêu đang nóng, có nghĩa rằng đang lãng phí rất nhiều tiền, "Lão Darcy, lão Darcy!"
Karen thì chú ý tới cái bàn ở phía trước mặt, nói đúng ra thì, là hũ tro cốt ở phía trên.
Lần trước lúc mình đến, hũ tro cốt và mấy cái bài vị đều được trưng bày rất chỉnh tề, nhưng trước mắt, các hũ tro cốt được chồng chất lên trên nhau giống như mấy khúc gỗ, không phải hình tam giác, mà là, dựng đứng thành hình chữ nhật.
Mặt khác, những hũ tro cốt này đều được đặt nằm nghiêng, cái nắp của chúng hướng ra cạnh ngoài chứ không phải hướng lên trên.
Karen đi lên phía trước,
Ánh mắt nhìn về vị trí tít ngoài cùng bên trái, đưa tay, chụp lấy cái nắp của hũ tro cốt, mở ra.
"A a a! ! ! !"
Tiếng hét của phụ nữ rầm lên.
"A!"
Chăn mền trong tay của người đàn ông cũng rơi xuống, mẹ của hắn cũng lăn ra ngoài chăn mền.
"Trời ạ!" Hughes phu nhân bịt miệng lại.
Dis im lặng bước tới gần một chút.
Karen vừa mở ra hũ tro cốt, bất thình lình nhìn thấy bên trong đặt vào... Một cái chân, một cái chân dính đầy máu.
Mà lại, ở giữa ngón chân còn có treo một bảng giá, phía trên ghi giá là 1500 Rupee.
Karen lại mở ra một cái hũ tro cốt ở phía trên, ở trong lộ ra là một cái đầu gối.
Loại cảm giác này giống như là mở hộp bí ẩn,
Nhưng có vẻ như đã thiếu đi một chút bí ẩn.
Karen đưa tay, vừa đủ chạm đến cái nắp của hũ tro cốt, giật ra.
Trong cái hộp ở trên cùng,
Là một cái đầu,
Đầu của lão Darcy,
Mà bên trong miệng của lão Darcy có ngậm một cái bảng giá, là 10000 Rupee.
Lão Darcy bị chặt rời,
Sau khi bị chặt ra, các bộ phần được bỏ vào từng hũ tro, sau đó, lại giống như chơi trò xếp gỗ mà lắp lại thành “Lão Darcy".
Cái này,
Ánh mắt của Karen nhìn về cái bàn ở phía trước, phía trên đặt một chiếc điện thoại.
Đi đến bên cạnh điện thoại,
Karen cầm lên ống nghe,
Mặt hướng về phía các hũ tro cốt,
Phát hiện cái vị trí này của mình, vừa đúng ở ngay phía trước vị trí "Lắp ghép" lên lão Darcy!
Nơi này,
Là vị trí thưởng thức tốt nhất.
Trong tầm mắt của Karen,
Tựa như xuất hiện một bóng người màu đen,
Hai tay của hắn đang để trước người, thưởng thức tháp gỗ mà mình vừa xếp xong.
Lúc này, chuông điện thoại bên cạnh reo.
Karen khẽ nhíu mày, không có bắt máy.
Rất nhanh, chuông điện thoại tiếp tục reo lần thứ hai, lần này, anh cầm lên ống nghe:
"Mi quấy rầy đến việc sáng tác nghệ thuật của ta đấy..."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất