Chương 54: Người vợ đã khuất (1)
Dis đứng phía sau Karen, ngắm nhìn thằng cháu trai của mình.
Khi những người còn lại đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho xụi lơ tại chỗ,
Ngay tại đó,
Chỉ có hai ông cháu họ tỏ ra vẻ bình tĩnh.
“Có nhận ra cái gì chưa hả?”
Karen quay đầu lại, nhìn Dis rồi lắc đầu.
“Không nhận thấy gì cả à?”
Karen lần nữa lắc đầu, đáp:
“Là thất vọng.”
“Thất vọng?”
“Dạ đúng.”
Tuy rằng trước đó đã cố ý khiêu khích đối phương qua cuộc điện thoại, nhưng Karen trong lòng vẫn mang theo một chút mong đợi.
Dùng “mong đợi” và “thất vọng” để miêu tả cảnh tượng trước mắt này thì quả thật không phù hợp, thật ra khi Karen đặt điện thoại xuống và nhanh chóng đưa ông nội đến, cũng lo rằng phu nhân Hughes sẽ xảy ra chuyện.
Tuy nhiên, tầng lớp cảm xúc trong tâm hồn con người vốn dĩ rất phức tạp, bạn có thể bận tâm, có thể lo lắng, có thể cảm thấy đau buồn vì cái chết của ông Darcy, nhưng đồng thời bóc tách ra một lớp khác, đo đạc và cân nhắc “tác phẩm” trước mắt dưới một góc nhìn khác, thì lại không mâu thuẫn.
Còn ở trước mặt ông nội, Karen cũng không cần phải quá che giấu.
“Thất vọng ở chỗ nào?”
“Đơn điệu, sáo rỗng, không có gì mới mẻ.”
“Như thế, cũng tính à?”
Dis lần nữa nhìn về phía “xác xếp từng mảnh của lão Darcy” ở đằng trước.
“Chắc cũng chỉ như thế thôi.” Karen nhún vai, “Xét cho cùng, cách bài trí của phòng khiêu vũ Hoàng Quan, giống như là môi trường đã hoàn thành trọn vẹn tác phẩm của hung thủ. Thế nhưng lần này, ngược lại chính là trình độ thật sự của hắn.”
“Cháu thật sự đến đây để đánh giá thôi sao?” Dis hỏi.
“Dạ không, hẳn là còn những điều thú vị khác nữa.” Ánh mắt của Karen bắt đầu băn khoăn nhìn xung quanh, “Cháu nhớ rằng khi nói chuyện điện thoại với hung thủ, hắn đang cảm thấy buồn bực vì vết khâu cuối cùng.”
“Cho nên?”
“Nếu quan sát từ góc độ điều tra vụ án, sau khi hung thủ cúp máy, chắc sẽ ngay tức khắc khâu mảnh cuối cùng lên.”
“Vậy nên cháu đang đi tìm thứ đó sao?”
“Dạ đúng.”
“Ta giúp cháu cùng tìm”
“Cảm ơn ông nội.”
Karen trước tiên bước đến trước mặt phu nhân Hughes, đưa tay ra đỡ bà ấy đứng dậy.
Phu nhân Hughes rất trắng, lần đầu nhìn thấy bà thì cảm thấy bà khá trắng, thế nhưng khi tiếp xúc gần, có thể nhận thấy bà ấy thật sự rất trắng;
Có những cái trắng, là vẻ ngoài, là điềm đạm, là đơn điệu, mà cũng là sự vô vị;
Nhưng cũng có những cái trắng, là có ý nghĩa hàm chứa bên trong, là động thái, là cảm tính, mà cũng có thể là quyến luyến không rời.
Chú Mason và thím Mary đều từng khuyên nhủ chính mình phải “cẩn thận” với phu nhân Hughes, thân là người qua lại với bà, hai người bọn họ hiểu rất rõ trong lòng phu nhân Hughes nghĩ gì.
“Lão Darcy...”
Phu nhân Hughes khóc hệt như hoa lê đọng giọt sương.
“Phu nhân, bây giờ bà nên gọi điện thoại báo cảnh sát đi ạ,”
“Ồ... Được.” Phu nhân Hughes suy cho cùng vẫn là cốt cách của người phụ nữ mạnh mẽ, sau khi gạt đi nước mắt đầm đìa liền bước đến phía điện thoại.
Còn về phần ba người vẫn nằm trên sàn kia, Karen không đỡ họ dậy, mà lo việc của bản thân, bắt đầu tìm kiếm trong căn phòng hỏa táng, Dis cũng đi loanh quanh xem xét.
Diện tích của phòng hỏa táng cũng không được xem là rộng lắm, nhưng dù sao để đặt được ba cái lò hỏa táng, thì cũng không thể quá bị bách.
Karen chú ý đến cái lò thiêu vẫn còn đang cháy kia trước tiên, lại gần xem thử nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì bất thường.
Ngay sau đó, Karen bước đến phía trước cái lò bên cạnh.
“Hửm?”
Karen có vẻ có chút nghi ngờ, vươn tay nhấc cái cờ lê bên cạnh lên, nhằm mở nó ra, lại dùng sức kéo nó ra bên ngoài.
Trên giá, có một người đang nằm sấp úp mặt xuống.
Thứ người này đang mặc, là quần áo công nhân của trại hỏa táng Hughes.
“Á!”
Hughes đứng phía sau Karen kêu lên một tiếng, khiến cho Karen cũng một phen giật mình.
“Ở đây còn có…còn có một người nữa!” Phu nhân Hughes vô cùng hốt hoảng.
“Không phải, vẫn là người đó thôi.” Karen cúi người, nhặt cái kìm kia lên, sau đó kẹp vào kéo tay của cái xác trên giá.
Tay, bị kéo ra khỏi tay áo.
Ngay sau đó, Karen lại kéo phần đầu của thi thể, phần này cũng bị kéo ra khỏi cổ áo.
Đầu sau khi bị kéo ra ngoài, chỉ còn lại một nửa, chỉ có phần sau đầu chứ không có phần phía trước.
Cánh tay kia cũng thế, cũng chỉ còn có một nửa, nhưng lại còn không có xương, chỉ còn lớp da bên ngoài, nhìn khá giống như “chân gà rút xương ngâm ớt” sau khi qua chế biến.
Karen xoay người, đi đến phía trước cái bàn đựng hũ tro cốt, dùng kìm lật cái chân bên trong hũ lại.
Cái “chân” trước lúc đó, đang “đứng” nghiêng qua;
Đợi đến khi lật thẳng lại, mới phát hiện cái chân này đã bị xẻo thành hai nửa, ở đây chỉ còn lại một nửa.
Nhón chân thêm một chút, dùng kìm gắp đầu của lão Darcy trong cái hũ tro cốt phía trên cùng, lật phần đầu lại, chỉ còn lại nửa cái đầu, phần sau đầu hoàn toàn rỗng, hệt như quả dưa hấu bị bổ ngang nửa vậy.