Chương 56: Người vợ đã khuất (3)
Sau đó, khi cảnh sát trưởng Duke dẫn người bước vào trong trại hỏa táng Hughes, nhìn thấy Karen đã đứng ở đó, ông ta tức khắc nắm chặt hai bàn tay lại không dám tin mà hét lên:
“Mẹ kiếp, các người đã ký thỏa thuận hợp tác với với thần chết rồi hay sao, lần nào cũng đến nhanh như vậy!”
“Chào ông, cảnh sát trưởng Duke.” Dis lên tiếng chào hỏi.
“Hửm, ơ?” Cảnh sát Duke chủ động bắt tay với Dis, “Xin chào, Cha Dis.”
Cảnh sát bắt đầu làm việc,
Còn Karen, vì từng trực tiếp gọi điện nói chuyện với hung thủ, được yêu cầu phải làm một bản tường trình chi tiết.
Cảnh sát trưởng Duke có mặt tại đó suốt cả quá trình;
“…Những gì tôi biết, chỉ có nhiêu đây thôi.”
“Vậy nên lần này, lại đổi từ Berry giáo thành Vực Thẳm Thần giáo rồi sao?” Cảnh sát trưởng Duke châm điếu thuốc, vỗ vỗ trán của mình, “Thứ tôi đang lo lắng bây giờ là liệu hắn có tiếp tục giết người nữa hay không.”
Karen trả lời rất bình tĩnh: “Đó là điều tất nhiên rồi, hơn nữa sẽ rất nhanh thôi.”
“Rất nhanh?”
“Bởi vì tác phẩm này của hắn, thất bại rồi.
Hung thủ là một người có lòng tự trọng rất cao nhưng trình độ thì lại rất bình thường, loại người này, sẽ không ngừng tự kiểm điểm bản thân đâu, mà sẽ lần này đến lần khác gấp gáp đến không nhịn nổi muốn chứng minh bản thân lại lần nữa.”
Trong bản tường trình trước đó, Karen đã giấu đi nội dung anh “chế nhạo” hung thủ trong điện thoại.
“Đúng rồi, cảnh sát trưởng, thân phận của nạn nhân đầu tiên đã tra ra chưa ạ?”
Cảnh sát trưởng Duke lắc đầu, đáp:
“Có một chút manh mối rồi, những vẫn đang đợi cục cảnh sát của thành phố bên cạnh xác nhận giúp, nạn nhân có vẻ không phải người của thành phố này.
Bên cạnh đó còn một việc nữa, cậu từng nói, quan hệ giữa hung thủ và nạn nhân hẳn là rất thân thiết, như thế mới có cảm giác trải nghiệm trực tiếp.”
“Dạ đúng, vì thế nên cháu mới đề nghị ông có thể bắt đầu điều tra từ mạng xã hội của Darci trước.”
Cảnh sát trưởng Duke chớp mắt vài cái, người hơi nghiêng về trước một chút, nhìn Karen, hỏi:
“Nếu nói như vậy, đợi sau khi tra ra thân phận của nạn nhân đầu tiên, đem mạng xã hội của cả hai người gộp lại, tìm ra điểm chung thì có thể vạch ra phạm vi hung thủ?”
“Về mặt lý thuyết mà nói, thì có lẽ đúng là vậy.”
“Hung thủ chẳng lẽ ngốc vậy sao ?” Cảnh sát trưởng Duke có chút hoài nghi nói.
Karen nhún vai, đáp:
“Hắn thật sự rất ngốc.”
…
“Cảm ơn bà, phu nhân Hughes.”
Karen biểu thị sự cảm ơn đối với phu nhân Hughes.
Bởi vì bà đã đích thân lái xe, đưa mình và ông nội quay về phố Mink.
“Rất xin lỗi, gây thêm phiền phúc cho hai người rồi.”
“Đừng khách sáo.” Dis đáp lại.
Phu nhân Hughes hít một hơi thật sâu và nói: “Lão Darcy là nhân viên lâu năm của tôi, tôi không ngờ rằng ông ấy sẽ gặp phải chuyện như thế này, Cha Dis, tang lễ của lão Darcy, đành nhờ vào Cha rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả.”
“Được.”
Phu nhân Hughes gượng cười mà nói: “Vất cả cho cô Mary rồi, tôi chỉ có một thỉnh cầu, mong rằng vào ngày tang lễ, Lão Darcy có thể hoàn chỉnh… trông hoàn chỉnh một chút là được rồi.”
“Được.”
“Cảm ơn. Còn một việc nữa, mong rằng Cha có thể cân nhắc một chút.”
“Cứ nói.”
“Trại hỏa táng, tôi muốn bán nó đi, thật ra vốn dĩ tôi đã rất mệt rồi, mấy năm nay, may mà có những nhân viên lâu năm bên cạnh ủng hộ, đặc biệt là lão Darcy, bây giờ ông ấy đã không còn nữa, một mình tôi, đã không còn cách nào tiếp tục kinh doanh nữa rồi.
Mong rằng Cha có thể cân nhắc đến việc thu mua lại trại hỏa táng, về mặt giá cả, toàn bộ đều có thể thương lượng, chỉ cần Cha đưa ra mức giá, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Đây là tuyệt đối tin vào nhân phẩm của ông nội rồi.
Hơn nữa, tuy nói rằng lão Darcy chết bên trong trại hỏa táng, thế nhưng trại hỏa táng là nơi thế nào chứ… Một nơi hàng ngày thiêu xác chết liệu có để ý việc biến thành “nhà ma” hay không?
“Tôi sẽ nói lại với Mason.”
“Được rồi, một lần nữa cảm ơn Cha, và cả…cháu trai của Cha.”
Phu nhân Hughes cúi người chào Dis trước, sau đó dạng rộng đôi tay, ôm lấy Karen.
Ngay lập tức, Karen cảm nhận được một luồng cảm giác thoải mái, giống như là bản thân đang chìm trong một mớ bơ sữa, nhưng lại không hề cảm thấy ngấy một chút nào.
Hệt như lão nông dân, nằm trên vựa thóc trong kho, tinh thần đạt được sự thỏa mãn cực đại.
Phu nhân Hughes quay lại xe ngồi, nổ máy xe hơi rời đi.
Karen đi theo Dis vào trong phòng khách tầng 1 của căn nhà, lúc này cô Winnie đang ngồi trên ghế sofa nhìn vào sổ ghi chú.
“Cha, cha về rồi.”
“Ừ.”
“Chú đâu rồi ạ? Chú vẫn chưa về sao?” Karen hỏi.
Ở phía trước cửa nhà, anh không nhìn thấy chiếc xe tang.
“Lúc chiều tối Mason bọn họ đã về rồi, mang theo hai vị “khách” và một vị người nhà về cùng.”
“Khách” trong nhà Inmerais ý chỉ xác chết, họ hàng thân thích phụ trách thanh toán, thì gọi là người nhà của khách, nói cách khác, Chú đã nhận thành công hai đơn hàng trong tay.
Một người thì ngồi trên băng ghế với phần đầu bị bổ làm đôi, một người thì bị thương nặng không thể cứu được.