Chương 57: Người vợ đã khuất (4)
“Vậy bây giờ chú đang ở đâu?”
“Đi dạo phố rồi, dẫn theo người vợ của vị khách đó.” Khi nói những lời này, cô Winnie chỉ chỉ vào đầu của mình, ý bảo là vợ của người nạn nhân phần đầu bị tách nửa.
Karen nhớ lúc chiều thím Mary có nói, người vợ kia sau khi nhận được tin vẫn luôn nhất quyết cho rằng chồng của bà đang đi công tác ở Wien, không thể nào chết trong phòng khiêu vũ tại phố Hill được!
Xem ra, người vợ đó đã chấp nhận sự thật rồi.
Không, cô ấy không chỉ chấp nhận sự thật, mà còn phải chịu đựng kích thích tinh thần nghiêm trọng.
Chồng mất vào ban ngày, ban đêm liền ngồi xe tang đi dạo phố mua sắm.
Nghe thì có vẻ hơi điên… Nhưng Karen vẫn có thể hiểu được.
Tuy nhiên, Karen vẫn tò mò hỏi:
“Sao thím Mary lại có thể đồng ý?”
Để cho chú đi dạo phố vào ban đêm cùng với một người phụ nữ vừa mất chồng?
“Bởi vì bà Seamore đã đặt gói B!”
Giọng của thím Mary truyền từ cầu thang đến, bản thân thím ấy cũng bước ra khỏi tầng hầm, ừm, trông tràn đầy thần thái.
Karen nhìn qua “thực đơn” của nhà, gói A được dành cho những nhà phú hào chân chính, một năm nói không chừng là không nhận được đơn nào, gói đó sẽ dùng quan tài gỗ, chính là “quan tài Hoàng Kim” và “quan tài Khinh Phong” mà Karen đã nhìn thấy trước đó.
Còn gói B, thì là gói có giá cao nhất trong hoạt động kinh doanh chủ yếu của gia đình.
Dành cho tang lễ của khách bình thường, chi phí khá lớn;
Điều này cũng có nghĩa là, lợi nhuận sẽ rất lớn.
“Gói B đấy Karen à, đừng nói là để chú con đi dạo phố cùng bà ấy, ngay cả cho bà ấy mượn hai đêm thì thím cũng không để ý đâu.”
Karen quay đầu hướng về phía thím Mary, thím Mary nhìn sang, mới phát hiện ông nội đang ngồi trên ghế sofa, ngay tức thì giật mình mà che miệng lại.
Dis chỉ lắc đầu nhẹ và nói: “Lão Darcy chết rồi.”
“Lão Darcy là ai?” Thím Mary có chút thắc mắc, rồi nói, “À, ông lão nhân công ở trại hỏa táng Hughes, lão Darcy đáng thương, mong rằng Thượng Đế sẽ tiếp nhận linh hồn của lão.”
Nói rồi, thím Mary còn làm động tác cầu nguyện, thể hiện là đang bù đắp cho sự ngớ ngẩn trong lời nói trước đó của bà.
Dis trực tiếp đi lên lầu.
Karen lên tiếng: “Phu nhân Hughes muốn giao tang lễ của lão Darcy cho chúng ta xử lý.”
Thím Mary nghe xong câu này, không có cảm giác phấn khởi khi nhận một đơn hàng, trái lại trợn mắt lên: “Thím thật sự không thích làm cho người quen, hoàn toàn không có khoản lợi nhuận thì không nói, đôi khi còn phải tự bỏ thêm vốn để làm.”
Karen không thể nhịn cười trong lòng: Đây đúng là bạn thân.
Do dự một lúc sau, thấy khi nãy ông nội không trực tiếp nói với thím Mary việc phu nhân Hughes định nhượng lại trại hỏa táng, Karen cũng không nói với thím chuyện Lão Darcy bây giờ đã biến thành nhiều mảnh;
“À, đúng rồi, Karen, hồi chiều lúc con và ông nội ra ngoài, có một vị tiên sinh đến trước cửa nhà tìm con, sau khi biết con không có ở nhà thì ông ấy rời đi rồi, tuy nhiên có để lại một lá thư cho con, bảo rằng khi nào có thời gian con có thể đến nhà ông ấy uống cà phê.”
Karen nhận lấy lá thư, tiêu đề là “Piaget”, chính là nhà tâm lý học đã đưa vợ mình đến trại hỏa táng Hughes lần trước.
Nội dung của thư rất ngắn gọn, đại khái là hôm nay đến thăm không may chưa gặp được, đồng thời mời Karen đến nhà ông ấy làm khách, để lại số điện thoại và cả địa chỉ:
Số 45 phố Rhine
Nếu như nói phố Mink đây thuộc bậc hai, thì phố Rhine chính là trung tâm thành phố bậc nhất, các tòa cao ốc Chính phủ cũng được đặt tại con phố đó.
“Dạ được thím, con biết rồi, con muốn đi tắm rửa trước đây.”
“Ừ, con nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhưng ngay thời khắc đó, bên ngoài truyền đến tiếng xe, là chú Mason đã đưa bà Seamore về rồi.
Bà Seamore tầm khoảng 30 tuổi, ăn mặc vô cùng giản dị.
Còn chú Mason đi theo sau lưng bà thì túi lớn túi nhỏ xách một đống, mua được không ít giày dép, quần áo và cả túi xách.
“Mason, sao anh lại không đưa bà Seamore về nhà?” thím Mary hỏi.
Mua sắm xong xuôi rồi, không phải nên đưa người về trước sao, đã muộn thế này rồi, sao còn dẫn người về nhà nữa?
Việc xử lý thi thể và lo liệu đám tang sẽ bắt đầu vài ngày sau, chứ không phải ngay ngày mai, dù sao thì, kiểu người nóng lòng muốn xử lý thi thể của cha mình như những đứa con của ông Mosan, chì là rất ít trong số ít.
Hầu hết các đám tang đều sẽ dảnh ra đủ thời gian để đăng cáo phó và để người thân bạn bè chuẩn bị sẵn sàng đến tham dự, đồng thời, thi thể trước đó cũng cần được làm tốt công tác xử lý chống phân hủy.
Bà Seamore giành trả lời trước: “Tôi nghe Mason nói nhà anh chị có dịch vụ tư vấn tâm lý, hiện giờ tôi đang cần dịch vụ này.”
Chú Mason đứng phía sau bà Seamore nhướng mày với Karen, đồng thời cũng ra hiệu khẩu hình cho thím Mary.
Thím Mary đã hiểu tình hình, lập tức đáp:
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng là có, chúng tôi sẽ sắp xếp ngay cho bà.”
…