Số 13 Phố Mink

Chương 58: Người vợ đã khuất (5)

Chương 58: Người vợ đã khuất (5)


Tư vấn tâm lý, cần một không gian khép kín và thoải mái.
Nhưng Karen lại không có phòng làm việc của riêng mình, thím Mary cũng không dám lên trên yêu cầu Dis dọn ra khỏi phòng làm việc, càng không thể để bà Seamore xuống tầng hầm;
Cuối cùng, thím Mary đành nhường phòng ngủ của mình và chú Mason cho Karen tư vấn tâm lý cho bà Seamore.
“Xin mời.”
“Được.”
Bà Seamore bước vào phòng, bắt đầu quan sát cách bày trí trong phòng, một căn phòng ngủ rất ấm cúng, sau đó ngồi xuống bên giường.
Karen thì kéo cái ghế lại, đối diện với bà Seamore đang ngồi bên giường.
Anh biết rằng, quý bà này đang trong thời kỳ “gắt gỏng”, không chỉ vì cái chết của chồng, hơn cả thế là vì sự phản bội đến từ chồng bà.
“Bà Seamore, có thể nói một chút về chuyện giữa bà và ông Seamore trước được không?”
Karen rất nhanh đã bước vào trạng thái làm việc, trong phút chốc, anh có chút thảng thốt.
Dường như, bản thân anh đã biến trở lại thành mình của kiếp trước.
Cũng có nghĩa là sau khi khoảnh khắc thảng thốt qua đi,
Khi Karen tập trung ánh mắt lên bà Seamore lần nữa, phát hiện bà Seamore đã cởi áo khoác ngoài xuống, đang cởi quần áo bên trong.
“Bà Seamore, bà đây là…”
“Nhóc con à, cậu rất đẹp trai đó.”
“Cảm ơn bà, nhưng bà…”
“Làm với tôi một lần đi, bây giờ, ngay lập tức.”
“Bà Seamore, chúng ta đang thực hiện dịch vụ tư vấn tâm lý.”
“Tôi biết, sau khi cậu làm với tôi, tôi sẽ trả phí tư vấn tâm lý cho cậu.”
“Xin lỗi bà.”
“Tôi sẽ trả gấp đôi phí tư vấn tâm lý.”
Bà Seamore cởi hết chỉ còn lại nội y tiến lên phía trước, bắt đầu níu kéo Karen, muốn cởi quần áo của Karen.
“Bây giờ, ngay lập tức, trên chiếc giường này, làm với tôi, tôi sẽ thỏa mãn cậu, cậu thích tư thế nào cũng được cả, nếu như trước giờ cậu chưa từng làm qua, tôi cũng có thể dạy cậu.”
Karen không hề phản kháng kịch liệt,
mà mở rộng đôi tay ra,
mặc cho bà Seamore cởi áo khoác của mình xuống,
chính ngay lúc này,
Karen hỏi một cách rất bình tĩnh:
“Làm thế nào cũng được cả đúng không?”
“Đương nhiên là được rồi.”
“Vậy chúng ta đi xuống tầng hầm, tôi muốn làm trước mặt ông Seamore.”
Ngay sau đó, cứ như bị dội một gáo nước lạnh, bà Seamore dừng hành động của mình lại.
Karen đổi sang một ngữ khí ấm áp, nói:
“Có đáng không?”
Bà Seamore từ từ ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lấy chính mình, bắt đầu khóc:
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ, vì ông ấy, tôi từ bỏ sự nghiệp của mình, từ bỏ gia đình của mình, một lòng vì ông ấy mà làm một người mẹ hiền vợ tốt trong nhà, ông ta dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế này, sao ông ta có thể đối xử với tôi như vậy chứ!”
Karen nhặt quần áo của bà Seamore lên, khoác lên người bà, sau đó ngồi xuống nền đất, không nói gì cả, chỉ nhìn bà ấy khóc như thế.
Cứ khóc ra, là cũng ổn hơn rồi.
Bà Seamore đưa tay ra, ôm lấy cánh tay của Karen, để mặt mình tựa vào vai Karen, không ngừng nức nở hỏi: “Tại sao, tại sao chứ.”
Còn Karen thì biết rõ, bà ấy thật sự không cần mình phải trả lời.

“Anh đưa ra mức giá bao nhiêu?” Tại bàn ăn bên ngoài phòng, thím Mary khẽ hỏi.
“Hai nghìn rupee.” Chú Mason đáp lại.
“Điên rồi sao, đắt thế cơ à?”
“Người trước đưa tận 20 nghìn rupee.” Chú Mason sửa lại, “Anh đã hỏi thăm rồi, cái này, đắt đấy.”
“Anh nói xem, Karen có thể hoàn thành công việc này không?”
Chú Mason im lặng một lúc, trả lời:
“Có lẽ là… được mà, dù sao thì đứa cháu trai này của anh, kể từ sau khi tỉnh dậy khỏi cơn bệnh nặng lần trước, thật sự có cảm giác đã biến thành một người khác.”
“Lạch cạch”
Cửa mở rồi,
Karen đứng trước cửa, bà Seamore bước từ trong ra.
“Cảm ơn cậu”
“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm mà.”
Bà Seamore ngay lập tức hướng về phía thím Mary và chú Mason cúi người và nói:
“Hậu sự của chồng tôi, đành nhờ anh chị rồi.”
“Nên làm mà, nên làm mà.”
“Bà khách sáo rồi.”
“Hôm nay quả thật làm phiền anh chị rồi, tôi về ngay bây giờ đây.”
“Bây giờ đã muộn quá rồi, rất khó đón được xe taxi, hay là để tôi đưa bà về.” Chú Mason nói.
“Vậy thì, làm phiền anh rồi, nhà tôi ở số 46 phố Rhine.”
“Được, không thành vấn đề, cũng không xa lắm.” Bác Mason nói.
Khi nghe thấy địa chỉ này, Karen vốn đang mỉm cười lễ phép tiễn khách bỗng lên tiếng:
“Bà Seamore, cho hỏi bà có quen biết ông Piaget không?”
Địa chỉ mà ông Piaget để lại cho mình là số 45 phố Rhine, nếu đúng theo như thế, thì chắc là hàng xóm của bà Seamore.
“Ông Piaget, tôi quen, đương nhiên là có quen biết rồi, ông ấy là hàng xóm của tôi, quan hệ của ông ấy và vợ chồng tôi rất tốt, ông Piaget còn thường xuyên hẹn chồng tôi cùng đi câu cá.
Linda vợ của ông ấy cũng rất tốt, tài nấu nướng rất giỏi, thường xuyên mời chúng tôi sang nhà dùng cơm.”
“Ồ, vâng.” Karen để ý rằng, khi nhắc đến vợ của ông ông Piaget, khóe môi của bà Seamore nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này có chút kỳ lạ, theo lý mà nói, sau đấy nên thêm một câu: Đáng tiếc vợ của ông ấy đã qua đời vào tuần trước rồi; Như thế mới đúng.
Tiếp sau đó,
Bà Seamore lại nói:
“Hồi sáng hôm nay, Linda còn tặng cho tôi một chiếc bánh táo, vị của nó thật sự ngon cực kì. Tôi còn chừa lại một nửa chiếc bánh cho chồng tôi trong tủ lạnh, tiếc thay, ông ấy không thể ăn được nữa rồi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất