Chương 59: Đích thân đến gặp (1)
“Cộc…Cộc…Cộc…”
“Vào đi.”
Karen đẩy cửa phòng phòng làm việc của Dis, bước vào bên trong.
Dis đóng lại những tập tài liệu ban nãy vốn được bày ra trước mặt, nhìn Karen tiến đến và ngồi xuống trước mặt mình.
“Có chuyện gì thế?”
“Cháu vừa mới thực hiện xong dịch vụ tư vấn tâm lý cho bà Seamore.”
“Hiệu quả thế nào?”
“Cũng tạm ổn, cảm xúc của bà ấy được bộc phát ra bên ngoài, tiếp sau đó, là dùng thời gian để dần dần chữa lành vết thương cũng như thích nghi với cuộc sống mới.”
“Ừ.”
“Tuy nhiên, cháu biết được một chuyện từ chỗ bà Seamore.”
“Nói đi.”
“Nhà của bà Seamore ở số 46 phố Rhine.”
“Vị trí đẹp đấy.”
“Ông Piaget mà cháu quen ở trại hỏa táng Hughes lần trước, cũng là người trả cho cháu khoản phí tư vấn tâm lý đầu tiên 20 nghìn Rupee, là hàng xóm của bà Seamore, ông ây ở số 45.”
“Ừ”
“Ông nội, cháu cảm thấy thế này quá trùng hợp rồi. Ông Seamore chết tại phòng khiêu vũ, nghe nói khi còn sống quan hệ giữa ông Seamore và ông Piaget rất tốt, hai người thường xuyên hẹn nhau đi câu cá.
Lão Darcy, cách đây không lâu vừa đích thân hỏa táng thi thể của Linda vợ ông Piaget.
“Ừ, đúng là có hơi trùng hợp.”
Quan trọng hơn nữa là, tro cốt người vợ Linda của ông Piaget, là do chính tay cháu đích thân giao tận tay ông Piaget, thế nhưng bà Seamore lại bảo rằng, sáng hôm nay Linda mang tặng cho bà ấy một chiếc bánh táo rất ngon.”
Người vợ đã hóa thành tro cốt kia, lại đột nhiên “hồi sinh”, hơn nữa lại còn vào bếp.
“Ý của cháu là, ông Piaget kia chính là hung thủ?”
“Cháu không biết.”
“Cháu không biết? Ta thấy cháu với vị cảnh sát trưởng Duke kia nói chuyện say sưa lắm mà.”
“Ông nội, cái này giống như một số kinh điển tôn giáo vậy, chúng ta có thể ngồi đối diện với nhau bàn về lý luận cả một ngày, từ bí ẩn các vị thần và chân lý vận hành vũ trụ, đến cả sự vận động của xã hội loài người và chân thiện mỹ trong bản chất con người.
Nhưng đợi đến khi trò chuyện xong, ngay cả taxi về nhà chúng ta cũng không thể đón được.”
Tâm lý tội phạm trông thì có vẻ là sự tồn tại vĩ đại, nhưng trên thực tế nó không phải là thuốc chữa bách bệnh, đôi khi nói suốt một lúc sau, phát hiện ông nói gà bà nói vịt, kể cả phân tích thật xuất sắc và chính xác, thì cũng chỉ có thể đưa ra hướng đi khái quát.
Chứ không phải chỉ ngón tay áp út vào ống kính và nói: Chân tướng chỉ có một, đó chính là…
Trên phương diện điều tra vụ án, Karen tin chắc rằng cảnh sát trưởng Duke sẽ tinh thông hơn bản thân anh, suy cho cùng thì, đừng bao giờ đem sở thích cá nhân của mình ra để so sánh với bát cơm của người khác.
Có lẽ, cảnh sát trưởng Duke có thể thu hoạch được rất nhiều manh mối ở chỗ này, nhưng những gì mà bản thân có thể đưa ra, cũng chỉ giới hạn ở manh mối mà thôi.
Một người bạn kiếp trước từng đưa cho bản thân xem một đoạn video gây án, hy vọng bản thân có thể phân tích nó, là một vụ án chồng giết vợ rồi giấu xác.
Sau khi Karen xem xong liền trực tiếp nói, vốn dĩ không cần phân tích.
Khi cảnh sát đến nhà thẩm vấn người chồng đó, trong lòng đã phỏng đoán mặc định người chồng này chính là hung thủ, tiếp theo là quá trình tìm kiếm thi thể xác định chứng cứ nhàm chán vô cùng.
Còn ánh mắt cho thấy sự “bình thản” và “điềm tĩnh” của người chồng trông có vẻ là người bình thường kia, cùng với tất cả những ngụy biện của anh ta, trước mặt cảnh sát căn bản không đáng một xu.
“Ta hiểu đại khái ý của cháu rồi.” Dis gật đầu nói.
Karen mỉm cười.
“Ý cháu muốn nói, bình thường ta vẫn luôn làm những chuyện không có ý nghĩa gì cả.”
“…”
Dis cầm tách trà lên,
Karen chủ động bước lên phía trước muốn cầm ấm nước nóng lên,
Dis nói:
“Đầy rồi.”
Karen ngượng ngùng bỏ ấm nước nóng xuồng.
“Cho nên, cháu đến đây là muốn làm gì?”
“Là thế này, ông nội, hồi chiều sau khi chúng ta ra ngoài, ông Piaget có đến tìm gặp cháu, để lại cho cháu một lá thư, mời cháu đến nhà ông ấy làm khách.”
“Cháu muốn đi?”
“Dạ đúng.”
“Vậy thì cứ đi đi.”
“Nhưng con… không dám.”
Karen ngồi ở đó, nói vô cùng dõng dạc.
“Mấy ngày tiếp theo đây ta sẽ khá bận, có vài chuyện cần phải xử lý.” Dis bỏ tách trả xuống, “Không có nhiều thời gian như buổi chiều hôm nay để cùng cháu ra ngoài đâu.”
“Vậy cháu… không đi nữa vậy.”
“Ừ.” Dis gật đầu.
“Ông nội, ông nhớ nghỉ ngơi sớm nhé, cháu cũng buồn ngủ rồi.”
“Được.”
Khi Karen đứng dậy và bước đến cửa phòng làm việc, phía sau lại truyền đến giọng của Dis:
“Nếu như cháu thật sự rất muốn đi …”
Karen xoay người lại, mặt nở nụ cười: “Ông nội đồng ý dành thời gian ra để đi với cháu phải không?”
Dis lắc đầu, nói tiếp: “Thì cháu có thể để nó đi cùng cháu.”
“Ai ạ?”
“Meo…”
Pall không biết từ trong ngóc ngách nào của kệ sách nhảy ra, bước đến trước mặt Karen, trên mặt của cô mèo đen này, lộ rõ vẻ không tình nguyện đi cùng.
Karen từ lâu đã phát hiện rằng, cô mèo đen này trong nhà, rất có thiên phú về mặt thể hiện cảm xúc, những vật nuôi khác hầu hết chỉ có thể thông qua nghiến răng nhe nanh để thể hiện duy nhất một cảm xúc, nhưng còn Pall thì lại vô cùng lanh lợi, hoặc có thể nói là đã được nhân hóa.