Số 13 Phố Mink

Chương 60: Đích thân đến gặp (2)

Chương 60: Đích thân đến gặp (2)


“Ông nội, ông chắc chứ?”
Karen hỏi.
“Chắc chắn.”
Karen nhận được câu trả lời khẳng định chắc nịch liền nghiêm túc đáp:
“Cháu biết rồi ông nội.”
Nói xong, Karen đi ra khỏi phòng làm việc, cũng không quên đóng cửa phòng lại giúp ông nội.
Đứng trước cửa,
Karen chớp mắt vài cái,
anh tin rằng Dis sẽ mang lại đủ cảm giác an toàn cho anh;
Ngay cả việc gạt bỏ hết những chuyện quái dị đã trải qua trước đó.
Chỉ mỗi việc Dis để cho mình lột da phần cánh tay của ông ấy ngay trên xe tang, chân mày không hề nhăn một chút nào, cộng thêm việc ông ấy thể hiện rõ ý định muốn tự sát ngay trước cửa vào lúc đó;
Kể cả khi bạn tưởng tượng Dis như là một thằng nhóc tinh ranh xảo quyệt, thì cũng là một sự bảo đảm an toàn chắc chắn.
Tàn bạo với bản thân, dám giết người, dù là có hơi lớn tuổi... thôi được, tuổi tác cũng không thành vấn đề gì mấy, Karen tin rằng nếu so về thể chất, bản thân anh tuyệt đối không phải đối thủ của Dis;
Vì thế nên, sự tồn tại của ông nội đã vượt lên trên những băng đảng xã hội đen bên ngoài.
Nhưng, con mèo đó...
“Có lẽ, đây là một con mèo có câu chuyện.”
Karen nhìn xuống dưới chân, phát hiện ra Pall không đi ra ngoài theo mình.
“Đi tắm đi, rồi đi ngủ.”
...
“Ông điên rồi, điên rồi! Ông vậy mà lại để một con mèo cao quý như tôi đi theo một thằng nhóc con chơi trò thám tử, Dis, rốt cuộc ông nghĩ gì vậy, nghĩ cái gì vậy chứ!”
Cô mèo Pall với bước đi thong thả lần này không còn xuất hiện trên kệ sách nữa, mà là bám vào vách tường, duy trì một khoảng cách tương đối lớn.
“Ta là muốn đi trông chừng thằng bé, đúng như ngươi đã nói, thằng bé là một tên dị ma.”
Pall nghe được câu này, nghiêng mặt mèo sang một bên, hỏi ngược lại:
“Vậy tại sao không dứt khoát giết nó cho xong?”
Ánh mắt của Dis, nhìn về phía Pall nơi góc tường.
“Xời...”
Cái đuôi của Pall tức thì vểnh lên, kéo căng bốn chân, lập tức nói:
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi cùng nó, tôi sẽ trông chừng tên dị ma này thật kỹ.”
...
Trời sáng rồi,
Một giấc này, Karen ngủ đến tận mười giờ sáng, có lẽ bởi vì hôm qua quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cho anh quá mệt.
Hơn nữa, chất lượng của giấc ngủ hôm qua cũng không phải là tốt lắm, mơ thấy rất nhiều thứ;
Trong giấc mơ:
Một chốc thì anh đang khiêu vũ với vũ nữ trong phòng khiêu vũ, một chốc nữa thì lại đang xúc tro bên lò hỏa táng;
Một lúc sau thì đang nằm trong quan tài ở nhà tang lễ tầng 1 của ngôi nhà nghe tiếng cầu nguyện, một lúc sau nữa thì lại đang nằm trong lòng của phu nhân Hughes, suýt chút thì ngạt thở.
Sau khi tắm rửa xong, Karen mới cảm thấy tinh thần của mình được khôi phục.
Trên tầng 2, cô Winnie nhìn thấy Karen đi xuống, cười nói: “Bữa trưa cô đã chuẩn bị xong rồi đây.”
“Cảm ơn cô”
Bữa trưa là món mì;
Kể từ khi nhìn thấy Karen húp nước canh, cô Winnie và thím Mary đều vì chuyện này mà vui mừng vô cùng.
Nước canh của mì rất ngon, bên trên còn rắc thêm chút hành.
Ngoài ra, còn có một lọ sa tế mà Karen đã làm từ trước, cũng được đặt trên bàn.
Điều đáng tiếc duy nhất là sợi mì không còn được dai nữa, nhưng mùi vị như thế đã ngon rồi.
Anh thật sự không muốn sáng sớm thức dậy đã nhìn thấy sự kết hợp của bánh mì, trứng chiên cùng với xúc xích nhỏ nữa, không thể vui nổi.
Thím Mary đang chỉnh lại dung nhan thi thể của hai vị “khách” bên dưới tầng hầm;
Bệnh nhân trong một bệnh viện gần đây vừa qua đời, Chú Mason đã dẫn theo Paul và Ron đến đó rồi;
Kinh doanh chính là như thế đấy, khi thì rảnh rỗi liên tục nhiều ngày, khi thì một phát đơn hàng đều ập đến.
Đương nhiên, phần lớn mọi người nếu đều nhìn từ khuynh hướng cảm xúc, thì không hy vọng nhà Inmerais buôn may bán đắt tí nào cả.
Karen ăn bữa trưa xong, đi đến lầu 1.
Anh ngồi xuống ghế sofa trước, sau đó lật báo ra.
Trên báo có tin tức mới về sự cố phát sinh hôm qua tại phòng khiêu vũ Hoàng Quan dẫn đến hai người tử vong và nhiều người khác bị thương, tuy nhiên không có tin tức về vụ án dã man kia, lão Darcy chết tại trại hỏa táng Hughes cũng không được lên báo.
Mà vị trí trên cùng của mặt bìa của tờ báo lại là tuyên ngôn tranh cử của thị trưởng thành phố La Giai, thế thì không khó để đoán ra rằng vụ án giết người liên hoàn này đã bị ém xuống, dù sao thì, cuộc tranh cử thị trưởng đang được tiến hành trong dầu sôi lửa bỏng.
Nếu như vụ án liên hoàn giết người tàn bạo này mà nổ ra, rất dễ khiến lòng dân hoảng loạn, mọi người cũng sẽ nghi ngờ năng lực của lão thị trưởng, phải biết rằng, ông ấy vẫn luôn lấy “trị an” ra làm thành tựu chính trị đáng tự hào nhất để tuyên truyền cho bản thân mình.
“Cần cà phê không?” Cô Winnie bưng một bình cà phê bước xuống, bình cà phê này là chuẩn bị cho dì Mary đang làm việc dưới tầng hầm, đương nhiên, Karen cũng có thể ké một cốc.
“Không cần đâu cô, lát nữa con sẽ ra ngoài một chuyến, đến nhà người ta uống cà phê, cà phê ở nhà thì tiết kiệm chút nào hay chút nấy.”
“Phụt...”
Cô Winnie bật cười thành tiếng khi nghe những lời này, nói:
“Câu vừa nãy còn nói ngày càng giống thím Mary của con đấy.”
Lúc này, điện thoại ở phòng khách reo lên.
Karen đứng dậy, nhận lấy bình cà phê từ tay cô: “Để con mang xuống cho thím Mary.”
“Được thôi.”
Cô Winnie đi nghe điện thoại.
Bước vào tầng hầm, đi đến trước cửa phòng làm việc của thím Mary, Karen nhẹ nhàng gõ vài cái cửa liền mở ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất