Chương 61: Đích thân đến gặp (3)
Trong phòng làm việc đang phát bài “Linh hồn La Giai”, tiết tấu vui tươi, thím Mary cũng đang ngân nga theo nhịp nhạc, bà ấy đang quay lưng về phía cửa, dáng người hơi đầy đặn của bà càng uyển chuyển hơn dưới sự che phủ của chiếc đầm dài.
Điều này khiến Karen không ngừng nhớ đến bà Seamore cởi quần áo trước mặt mình đêm hôm qua, bà ấy ốm quá rồi.
Tuy rằng việc nhận xét dáng người của trưởng bối là một hành vi không có đạo đức, nhưng dù sao cũng chỉ nghĩ trong lòng, kể cả giữa những người thân thiết, cũng có thể nhận thấy đẹp hay không đẹp, quan trọng vẫn là giữ cho tâm hồn trong sáng.
Dùng một ánh mắt thưởng thức nghệ thuật để nhìn nhận là được.
Chậc... Thưởng thức, tác phẩm nghệ thuật.
Karen bỗng nhiên phát hiện, bởi vì kẻ sát nhân biến thái của vụ án giết người hàng loạt kia, những cụm từ này dạo gần đây có chút biến chất.
“Ồ, Karen của ta, con đến để đưa cà phê cho thím Mary xinh đẹp của con sao?”
“Dạ đúng, người thím xinh đẹp động lòng người của con.”
Có thể nhận thấy, tâm trạng của thím Mary đang cực kì tốt, gói B rõ ràng còn khiến thím ấy cảm thấy xoa dịu hơn cả chú Mason.
Bởi vì, ngoài tiền thưởng vào nghề cho thành viên trong gia đình, chỉ tính tiền lương cơ bản và tiền thưởng thành tích, thì thím Mary là cao nhất, kinh doanh của gia đình càng thuận lợi, thu nhập của thím ấy càng nhiều.
Thợ trang điểm xác chết không chỉ đơn thuần là tùy tiện trang điểm, giống như lão Darcy được đưa đến sau khi trải qua quá trình đợi cảnh sát xử lý vụ án hoặc thu thập xong chứng cứ, thím Mary sẽ phải ghép hàng chục mảnh lại với nhau để ra một lão Darcy hoàn chỉnh.
Đây là công việc mà ngay cả tên sát nhân biến thái kia cũng không cách nào hoàn thành được, thế nhưng đối với thím Mary mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.
Karen rót một cốc cà phê đưa cho thím, thím uống từng ngụm từng ngụm;
Khi làm việc, cà phê chỉ dùng để điều tiết cảm xúc, hoàn toàn không có thời gian để thưởng thức.
Karen thấy rằng, thím Mary bây giờ đang phun sơn lên thi thể của ông Seamore.
Đúng vậy, phun sơn, cứ như đang bảo trì xe hơi vậy.
Hơn nữa, cơ bụng của ông Seamore... thật sự đang là màu đồng.
“Đẹp không?”
Thím Mary một tay cầm cốc cà phê, một tay sờ sờ cơ bụng của ông Seamore, đồng thời nói với Karen:
“Con có thể sờ thử, ông Seamore sẽ không để ý đâu.”
“Không cần đâu, thím.”
Anh vẫn không quen việc sờ cơ bụng của một người đàn ông, hơn nữa, còn là người đàn ông đã chết.
“Thân hình của ông Seamore quả thật khá đẹp, có thể nhìn ra ông ấy lúc còn sống là một người thích luyện tập thể thao.”
Nghe thấy lời này, trong đầu của Karen bỗng nảy ra một ý nghĩ;
Nếu như mình có thể mang theo ông Seamore đến gặp ông Piaget, vật thì tính an toàn dường như có thể được đảm bảo rồi.
Tuy rằng ông Seamore đã bị phun sơn, thế nhưng có thể nhận thấy ông ta thật sự rất cường tráng, nếu như có thể đứng dậy và đi theo mình, thì chắc chắn là một người vệ sĩ không tồi.
Nhưng ngay tức khắc Karen lại cười thầm trong lòng, bản thân mình đang mơ cái gì thế này.
Trên gương mặt của ông Seamore bị đâm rất nhiều mũi kim, đồng thời còn có sợi chỉ cố định lại;
“Bà Seamore nói rằng, khi bà còn trẻ bị thu hút bởi hình tượng cứng rắn lịch lãm của ông Seamore, vì thế bà hi vọng rằng ông Seamore có thể được chôn cất với hình tượng hoàn hảo nhất trong lòng bà, ta phải sửa thêm cho ra chút góc cạnh trên bề mặt của ông ấy.”
Karen gật đầu, chẳng trách khi nãy anh ấy nhìn gương mặt đã được “trang điểm” một nửa của ông Seamore, cảm thấy có chút giống Schwarzenegger.
“Thím à, con lên trên trước đây, một lát phải đi gặp ông Piaget.”
“Cứ đi đi”
Thím Mary bỏ cốc cà phê xuống, tiếp tục công việc sáng tác nghệ thuật của thím ấy.
...
Trở lại phòng khách, Karen trước tiên sửa soạn lại quần áo, đồng thời bỏ một nghìn Rupee trong túi, anh dự định trước khi đến gặp ông Piaget, mua một ít quà vặt hoặc trái cây mang đến đó.
Pall nằm bò trên bàn trong nhà xác, mặt hướng vào trong, cái đuôi không nhúc nhích, có vẻ như “giả chết” thì sẽ không bị Karen nhìn thấy.
Thế nhưng Karen vẫn tiến lên phía trước, bế nó lên.
Anh ấy vẫn tin vào những gì Dis nói, bởi vì nếu Dis thật sự muốn hại chết anh, vốn dĩ không cần phí những thứ rườm rà thế này.
Khi bế con mèo bước ra phòng khách, Karen nhìn thấy chú chó vàng đang nằm ngoài vườn hoa.
Nhìn nhìn con mèo trong tay mình, lại nhìn nhìn con chó vàng to lớn kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy con chó lớn kia có thể đem lại cho bản thân một chút cảm giác an toàn nhiều hơn.
Do dự một lúc lâu,
Karen bước sang đó, dắt con chó đứng dậy.
Cứ như thế, một người, một mèo, một chó, đứng bên ngoài cửa, đợi xe taxi đến đón,
Rất nhanh, một chiếc xe taxi dừng lại, tài xế ló đầu ra nói với Karen:
“Tiên sinh, mang theo vật nuôi sẽ phải trả phí vệ sinh thu riêng ạ.”
“Vậy thì mời anh đi cho, tôi không ngồi xe anh.”
Tài xế ngẩn người một lúc, đáp: “Vậy thôi lần này tôi không thu phí, ai bảo tôi thích vật nuôi cơ chứ, mời anh lên xe.”
“Đến số 45 phố Rhine, bao nhiêu tiền?”
“45 Rupee”
“Vậy thôi xin mời anh đi cho.”
“Hahaha, 30 Rupee thì sao, hôm nay sinh nhật tôi.”
“25 Rupee”
“Thế này thì thấp quá rồi” Trên mặt tài xế lộ vẻ khó xử.
“Trên đường có ghé qua tiệm điểm tâm thì dừng lại một chút, tôi mời anh một chiếc bánh sinh nhật giá 10 Rupee để chúc mừng sinh nhật anh.”
“Mời anh lên xe.”
...
1 giờ chiều;
Karen cầm theo một hộp bánh macaron, đứng trước cửa nhà số 45 phố Rhine.
Bên cạnh, có một con mèo và một con chó đang ngồi.
Karen bước lên phía trước ấn chuông cửa.
Không lâu sau,
Cánh cửa trong nhà được mở ra, một người phụ nữ mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng bước ra, bước đến trước cổng viện, nhìn người lạ Karen đây với vẻ nghi ngờ.
“Cho hỏi, bà là bà Adams đúng không ạ?”
Tên đầy đủ của Piaget là: Piaget Adams.
“Đúng vậy, anh có thể gọi tôi là Linda, cho hỏi anh là?”
“Tôi là người bạn nhận được lời mời đến thăm của chồng bà.”
Đồng thời cũng là, người đã đích thân nhặt lấy tro cốt của bà.