Chương 63: Mình à! (2)
Sau khi tỉnh dậy,
Bà tự tát bản thân mình hai cái,
Sau đó lại cười.
Nhưng ai mà có ngờ, ngay lúc này đây lại gặp cậu nhóc đó ở nhà hàng xóm.
“Bà Seamore, chào bà.” Karen chủ động chào hỏi.
“Cậu Karen, không ngờ rằng cậu cũng ở đây, ồ, tôi quên mất, tối qua cậu đã nói cậu là bạn của ông Adams.”
“Đúng vậy, hôm nay tôi đến gặp ông ấy.”
“Tôi vốn dĩ là muốn qua đây để tìm Linda bàn một chút về chuyện xử lý di vật của chồng tôi, tôi định sẽ đem quần áo giày dép của ông ấy quyên tặng cho các tổ chức từ thiện.”
“Bà thật lương thiện.”
“Nếu trong nhà đang có khách, vậy thì tôi về trước đây.”
Nhà có khách, bà chủ nhà đương nhiên phải tiếp đãi rồi.
“Ồ, đúng rồi, cậu Karen, sau này cậu có thể sang nhà tôi một chuyến không?”
Karen không hề tỏ vẻ từ chối một chút nào, bởi vì chuyện này đối với một vị phu nhân mà nói, à không, là đối với một người phụ nữ mà nói, là sự tàn nhẫn và bất lịch sự vô cùng.
Đồng thời, anh cũng hiểu rõ, bà Seamore đã thức tỉnh thì sẽ không làm ra bất kì chuyện khó tin nào nữa, huống hồ bây giờ bà ấy còn đang là trụ cột gia đình.
“Đương nhiên rồi, tôi rất sẵn lòng đến thăm bà.”
Bà Seamore cười, đáp: “Chồng tôi có một chiếc đồng hồ, tôi thấy nó rất phù hợp với khí chất của cậu, tôi muốn tặng nó cho cậu, tôi để ý thấy trên tay cậu cũng không đeo đồng hồ.”
Thật ra, phu nhân Hughes vừa mới tặng cho bản thân anh một chiếc rồi.
Nhưng Karen bởi vì thói quen của kiếp trước, thật ra anh không thích đồng hồ, cũng không mấy khi đeo ra ngoài.
“Vậy một lát nữa tôi sẽ sang đó thưởng thức chiếc đồng hồ ấy.”
“Được thôi.”
Bà Seamore mỉm cười rời đi.
Karen quay trở lại phòng khách, vừa hay nhìn thấy ông Piaget mắt còn mông lung ngủ, đầu tóc rối bời đang từ trên cầu thang đi xuống.
“Ồ, Karen, sự xuất hiện của cậu khiến tôi vô cùng vinh hạnh.”
Ông Karen bước xuống cầu thang, mở to đôi mắt, tặng cho Karen một cái ôm thật chặt.
Ngay tức thì, ông ấy hướng mắt đến cà phê trên bàn, ngại ngùng mà nói:
“Thật sự xin lỗi, cậu đã đến làm khách rồi mà còn phải tự pha cà phê.”
“Là phu nhân nhà ông đã pha giúp tôi.” Karen đáp.
“Phu nhân của tôi sao? Ai cơ?” Mặt ông Piaget lộ vẻ nghi hoặc “Trời a, Linda đã đi rồi, cậu quên rồi sao Karen, chính cậu là người đã trao cho cốt của bà ấy đến tay tôi mà.”
Câu này, phải là tôi nói mới đúng chứ!
“Cho nên, ông cho rằng là tôi tự mình mở cổng viện, bước vào bên trong nhà ông?”
“Ừm, chứ còn sao nữa?” Ông Piaget cười và nói, “Bình thường tôi không có thói quen khóa cửa, bởi vì an ninh của khu vực này rất tốt, nhà bên phía đối diện lại là nhà của cục trưởng cục cảnh sát.
Cậu là bạn của tôi, tuy rằng chúng ta mới chỉ gặp nhau một lần, nhưng tôi đã nhận định cậu là bạn của tôi rồi, thế nên bạn bè mở cửa vào trong nhà tự pha cà phê, không phải là chuyện hết sức bình thường sao?
Điều này cho thấy cậu Karen đây, thật sự xem tôi là một người bạn, không cần phải câu nệ các phép tắc, không phải sao?”
“Piaget”
“Hả?”
“Tôi không thể không nhắc nhở ông, ban nãy quả thật là Linda đã mở cửa cho tôi, cũng là Linda pha cà phê giúp tôi, sau đó cô ấy lên lầu để gọi ông đang ngủ trưa dậy.”
“Cậu điên rồi sao?”
Piaget nhìn kĩ vào mắt của Karen, ân cần hỏi: “Dạo gần đây có phải cậu đã gặp phải chuyện gì đó khiến cho tinh thần của cậu chịu cú sốc lớn đúng không?”
“Đúng thế, chính là chuyện của ông đấy.”
“Chúng ta ngồi xuống đây nói chuyện đi.” Piaget ngồi xuống, vươn tay ra lấy một miếng điểm tâm, cắn một miếng.
Karen cũng ngồi xuống, đồng thời liếc mắt sang Pall, phát hiện ra Pall đang nằm trườn ra trên sofa, còn con chó lông vàng kia, thì đang bắt bướm ngoài sân, chơi đùa rất thích thú.
Karen thề rằng lần sau sẽ không dắt theo con chó ngu ngốc đó ra ngoài nữa.
Karen mở lời: “Phu nhân của ông, đã ra đi rồi.”
“Chuyện này tôi biết.”
“Thế nhưng bà Seamore nhà bên lại nói, sáng sớm ngày hôm qua, bà ấy nhận được bánh táo do đích tay phu nhân của ông mang cho.”
“Chuyện này làm sao có thể!”
“Chuyện này là thật, hơn nữa, tôi ban nãy quả thật đã tận mắt nhìn thấy Linda.”
“Các người đều điên cả rồi, Linda đã ra đi rồi, chính tay tôi đã cầm tro cốt của cô ấy, chôn cất cô ấy rồi mà.”
Piaget lấy ra một hộp thuốc lá, đưa cho Karen một điếu, Karen nhận lấy.
Ngay sau đó, Piaget cầm lấy bật lửa, châm thuốc cho cả hai người.
Sau khi khói thuốc mù mịt cả một vùng, Piaget đột nhiên dùng lực nắm lấy đầu tóc mình, cười mà nói:
“Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình cũng hơi điên rồi;
Bởi vì những ngày nay, tôi luôn có cảm giác rằng Linda không hề rời đi mà vẫn luôn ở lại bên cạnh chăm sóc cho tôi, nhưng tôi nghĩ rằng, có thể chỉ là vì tôi đã quá quen với sự tồn tại của cô ấy, đồng thời, tôi cũng rất thích cảm giác này.”
“Ông có phiền nếu tôi lên lầu tham quan một chút không?” Karen hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, nào, tôi dẫn cậu đi tham quan.”