Chương 64: Mình à! (3)
Piaget dẫn Karen bước lên cầu thang.
Kì thực, sự giàu có thật sự, không chỉ thể hiện ở giá của căn nhà, có rất nhiều lúc, là thể hiện qua cách bày trí.
Karen để ý đến từng tác phẩm điêu khắc gỗ tỉ mỉ dưới lan can lầu 2, lại nhìn nhìn cách trang trí vách tường và trần nhà, anh ấy cảm thấy chi phí trang hoàng thế này có thể còn đắt hơn cả tiền nhà.
“Tầng 2 này là phòng ngủ và phòng làm việc của tôi, còn có phòng vẽ của bà nhà tôi, vợ tôi là một họa sĩ, từng tổ chức triển lãm hội họa cá nhân ở thành phố La Giai này.
Chỗ này, chính là phòng làm việc của tôi.”
Karen bước vào trong, xoay một vòng.
Tuy rất đơn điệu, rất khép kín, nhưng chỉ cần không phải là một tên ngốc, đều sẽ cảm nhận được “giá trị” của căn phòng này, còn đắt hơn nhiều so với phòng làm việc của Dis.
Sau khi ngắm một vòng, Karen bước ra ngoài.
“Đây là phòng vẽ của phu nhân nhà tôi.”
Trong phòng vẽ, rất nhiều bức tranh bị phủ tấm màn vải.
“Tôi có thể thưởng thức tác phẩm của phu nhân nhà ông được không?”
“Tất nhiên, cậu cứ thoải mái.”
Karen lật tấm màn vải trên một bức tranh lên, trong bức tranh, bố cục vẽ chia thành hai phần.
Bên dưới, là một vùng xương khô tàn tạ, một người đàn ông thân thể trần trụi nằm trên nền đất, mặt hướng lên phía trên.
Bên trên, lại là một trời cỏ xanh, một nhóm cả nam lẫn nữ vây quanh đống lửa nhảy múa tưng bừng, trên mặt lộ rõ nụ cười hạnh phúc vô cùng.
Khi nhìn thấy bức tranh này, Karen vô thức hít một hơi:
“Berry giáo?”
“Đúng đấy, Karen, cậu rất hiểu biết về các tôn giáo đúng không?” Piaget cười hỏi, “Vợ tôi thích nhất, và cũng là giỏi nhất là vẽ tranh về tôn giáo, bức tranh này trong Berry giáo gọi là “Vị Thần sau rèm”
Vị Thần thật sự mà Berry giáo tôn thờ, bản thân người ấy đã vĩnh viễn bị lưu đày vào trong bóng tối và cô độc, đổi lấy sự tự do và yêu đời cho các tín đồ trên thiên đàng.”
Karen gật đầu, lại vén tấm màn của bức tranh thứ hai lên; bức tranh này, lại chia thành hai phần, thế nhưng là theo chiều ngang.
Bên trái, là một người đàn ông đang ca hát trên thiên đàng, bên phải, là một người đàn ông y hệt đang gào thét trong núi xương khô dưới địa ngục.
Ở giữa, có một dòng sông màu đen nằm ngang, lần lượt thấm vào bên dưới chân của hai người đàn ông giống hệt nhau này.
“Giáo hội Thần Vực Thẳm.” Karen nói.
“Đúng vậy, Thần Vực Thẳm, chia đôi cơ thể của chính mình thành hai nửa, một nửa lên thiên đàng một nửa xuống địa ngục, cuối cùng ngay giữa thiên đàng và địa ngục, mở ra một vực thẳm sâu hút. Ở Thụy Lam, số người biết đến Giáo phái này quả thật rất ít.”
Hai bức rồi, đã hai bức tranh rồi.
Karen cứ theo thứ tự mà đưa tay chạm đến tấm màn của bức tranh thứ ba, nhưng khi tay của anh ấy sắp chạm đến tấm màn, bỗng ngừng lại.
Đây là trùng hợp sao?
Đã không còn là thứ mà trùng hợp có thể giải thích được nữa rồi.
Mà anh ấy có một dự cảm rằng, vậy bức tranh thứ ba này, có lẽ sẽ ứng với nạn nhân kế tiếp, cũng chính là… tác phẩm nghệ thuật kế tiếp.
Trong lúc Karen do dự, ông Piaget ân cần giúp cậu ấy vén tấm màn ra.
Bên trong,
Là một người phụ nữ,
Cơ thể của cô ấy, dường như đang rơi xuống vào trong cái miệng lớn của một chậu máu, cùng với việc đang dần rơi xuống, cơ thể của cô ấy cũng theo đó mà bắt đầu phân li ra.
Nếu nhìn thật kĩ, có thể nhìn thấy những chi tiết nhỏ, sự rời rạc của các khớp khác nhau trên cơ thể người phụ nữ, cùng với những đường vân nét nhỏ đến vô cùng.
“Đây là gì?” Karen hỏi, “Là của Giáo hội nào thế?”
“Giáo hội Trật Tự” Piaget nói, “Khó mà bắt gặp được một thứ mà cậu không biết đó, hahaha.”
“Giáo hội Trật Tự?”
“Đúng vậy, Giáo hội Trật Tự là một Giáo hội có độ truyền bá rất rộng, vị thần mà họ tôn thờ là Thần Trật Tự, họ cho rằng vạn vật trên thế giới, đều cần phải tuân theo trật tự mà vận hành, bọn họ những người bảo vệ trật tự.
Còn vị này, là con gái của Thần Trật Tự, tên của cô ấy là Ankara.
Tương truyền rằng, sau khi Thần Trật Tự thiết lập ra quy tắc trật tự, người đầu tiên vi phạm, lại chính là con gái Ankara của Ngài ấy.
Để thực hành nghiêm phép tắc của trật tự, Thần Trật Tự không hề thiên vị, trừng phạt chính con gái của mình, đem cô ấy ném vào miệng của thú dữ, khiến cho thân xác lẫn linh hồn, đều toàn bộ tan tành.
Cái chết của cô ấy, cũng thắp lên ánh sáng của trật tự, điều này cũng có nghĩa là, trật tự, phép tắc, trên cả nhân tính, trên cả tình người.”
“Hóa ra là như thế.” Karen bỗng nhiên cảm thấy có chút nhói trong tim.
Cảm giác buồn nôn, cũng theo đấy mà ập đến.
“Cậu cảm thấy không được khỏe à?” Piaget quan tâm hỏi, đồng thời đưa tay đỡ lấy cánh tay của Karen.
Karen một phát đẩy tay ông ấy ra,
“Đừng chạm vào tôi.”
Ngay sau đó, Karen bắt đầu há miệng thở dốc hổn hển;
Một lúc lâu sau,
Anh áy náy nói:
“Xin lỗi, tim của tôi, vẫn luôn gặp chút vấn đề, đôi khi nó lại co thắt vài cái như thế.”
“Đây là vấn đề không thể xem nhẹ được đâu, Linda cũng mắc bệnh về tim, sự ra đi của cô ấy cũng có liên quan đến căn bệnh tim này, Karen, hãy nghe lời khuyên của tôi, cậu nên đến bệnh viện kiểm tra đi, thực hiện điều trị đàng hoàng.
Hoặc là, cậu hoàn toàn có thể đến Wien, chất lượng của các bệnh viện lớn ở đấy là cao nhất.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”