Chương 65: Mình à! (4)
Karen bước ra khỏi phòng vẽ, Piaget lo lắng cho Karen nên đi theo bên cạnh cậu.
Khi đi ngang phòng ngủ, Piaget lên tiếng: “Có muốn vào đây nằm nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Trên miệng thì nói là không cần, thế nhưng Karen vẫn hướng mắt vào phòng ngủ nhìn vài cái.
Mà cũng chỉ vài cái nhìn này, anh phát hiện ra một thứ.
“Cái kia, là gì vậy?” Karen hỏi.
“Cái nào?”
“Bên dưới gầm giường, màu hồng ấy.”
Piaget đi qua đó, cúi người xuống, vươn tay ra đưa vào bên dưới gầm giường, lôi ra một bộ quần áo màu hồng, tiếp tục mò mẫm trong đấy, lại lôi ra thêm giày và cả vớ.
“Đây…đây là quần áo của Linda, sao lại ở dưới gầm giường thế này?” Piaget không dám tin mà nói, “Sao có thể…Sao lại có thể…”
“Piaget, ban nãy pha cà phê cho tôi, là ông sao?”
“Tôi…Tôi pha cà phê cho cậu?” Piaget chỉ vào chính mình.
“Ông cải trang thành vợ của mình.” Karen nói.
“Tôi giả làm vợ của chính mình sao?” Lồng ngực của Piaget bắt đầu phập phồng hồng hộc, đúng vào lúc Karen nghĩ rằng cơ thể ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ấy có chút suy sụp dựa vào bên giường, ngồi xuống, “Karen, tôi nghĩ rằng tâm lý của tôi gặp vấn đề gì đó rồi, tôi không nhớ những chuyện đó, nhưng, hơi ấm vẫn còn trên bộ quần áo này.
Tôi nghĩ, tôi chắc là bị rối loạn nhân cách phân liệt rồi, tôi trong ý thức của mình, phân liệt ra một Linda, trong lúc tôi ngủ sâu, Linda liền tỉnh dậy, khi tôi tỉnh dậy thì Linda lại ngủ đi.”
“Kỹ thuật trang điểm của ông, hay thật đấy.” Karen cảm khái nói.
Trước kia quả thật anh không nhận ra, Linda chính là do Piaget cải trang thành.
Tất nhiên, điều này cũng là vì hai vợ chồng họ thật sự quá có tướng phu thê, vì thế nên đóng giả, cũng rất tiện.”
“Tôi từng học múa ba lê.” Piaget cười khổ mà nói, “Khi biểu diễn hồi Đại học, bắt buộc phải tự mình trang điểm.”
“Ồ.” Karen gật đầu đáp.
“Thật ngại quá, dọa cậu sợ rồi.”
“Đâu có, không có chuyện gì đâu.”
Piaget ngẩng đầu lên, nhìn cái đèn chùm trên trần phòng ngủ, đưa tay ra, xoa xoa lồng ngực của chính mình:
“Thật ra, là tôi chủ động để Linda sống trong tim tôi, cũng là cậu, Karen, đã giúp tôi hạ quyết tâm, để tôi nếm thử cảm giác phân ra nhân cách thứ hai của mình. Cảm ơn cậu, Karen.”
Ông không trách tôi sao?
“Không… Không.”
Ông không trách tôi là được, tôi cũng khá có cảm giác tội lỗi đó.
Piaget đưa tay lên vò vò cái đầu vốn đã rối bời của mình.
Nói:
“Thật xin lỗi, Karen, tôi muốn ở một mình một lát, dưới tầng hầm có hầm rượu, cậu có thể đi một mình xuống dưới uống một tí.”
“Không cần đâu, hôm khác tôi lại đến thăm ông, thật xin lỗi, tôi làm phiền ông rồi.”
“Không, cậu không có, tôi rất vui khi được nhìn thấy cậu, thật đấy.”
“Tôi cũng thế.”
Có lẽ là do cả hai người đều làm về tâm lý, cho nên “nói ra” và “chấp nhận”, đều rất đơn giản, không có quá nhiều quá tình phức tạp.
“Meo…”
Không biết từ lúc nào, Pall cũng đã lên tầng 2, ở ngay dưới chân Karen, trông có vẻ cũng rất hiếu kỳ mà nhìn chằm chằm vào phòng ngủ.
Karen nhìn Piaget lần cuối, bế Pall lên, bước xuống cầu thang.
Khi bước vào trong sân, con chó lông vàng kia cũng lon ton đi qua theo.
Đẩy cổng sân ra, bước ra ngoài, rồi đóng lại.
Ngẩng đầu lên, nhìn về hướng tầng 2, phía ấy đang đối diện với cửa sổ phòng vẽ ở tầng 2.
“Tự bản thân ông ấy chủ động phân tách ra nhân cách thứ hai sao.”
Thở dài một hơi, Karen bước sang phía nhà bà Seamore ngay bên cạnh, còn chưa ấn chuông cửa, bà Seamore sớm đợi sẵn ở cửa ra vào, đã bước ra nhiệt tình hỏi thăm:
“Ông Adams và Linda bọn họ vẫn khỏe chứ?”
“Ông ấy rất khỏe.”
…
Tầng hai, phòng ngủ, Piaget nhắm mắt lại, giọt nước mắt ở khóe mi nhẹ nhàng chảy xuống.
Linda, Linda của tôi.
Tôi không muốn mất em, tôi cũng sẽ không để mất em, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng đều sẽ giữ em ở cạnh mình.
Vì em, tôi sẵn lòng lừa gạt chính mình.
Vào ngay lúc này đây, ngăn kéo của bàn trang điểm đối diện giường, từ từ mở ra, từ bên trong, một đống quần áo màu da người chậm rãi dựng đứng lên.
Nó tràn ra khỏi ngăn kéo, tràn xuống sàn, rồi lại tràn đến bên cạnh Piaget.
Tức thì, nó bắt đầu đứng lên, nó mỏng ơi là mỏng, bên trên nó vẫn còn những vết gấp rõ rệt, giống như là… một tờ giấy vậy, một tờ giấy màu da thịt.
Nhưng lúc này, nó lại dần dần lộ ra hình dáng con người, chỉ là hình dáng của con người này, quả thật quá mỏng manh rồi, không hề có cảm giác là một khối.
Cô ấy vươn tay ra, nhẹ nhàng áp lên trán của Piaget, sau đó, cô ấy bắt đầu dần dần đưa sát người mình vào Piaget, nói một cách chính xác, là đang hòa lại làm một.
Cứ hệt như sữa tươi đổ vào trong cà phê vậy, bằng một cách vô cùng nhẹ nhàng, hòa với nhau tạo thành một màu khác.
Diện mạo của Piaget, đang dần dần biến thành… Linda.
Một lúc lâu sau, Linda (Piaget) mở mắt ra, hai tay cô ấy ôm lấy chính mình,
“Mình à, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa mình.”