Số 13 Phố Mink

Chương 66: Hung thủ (1)

Chương 66: Hung thủ (1)


"Nhìn đi, chính là cái đồng hồ này."
Bà Seamore lấy ra một chiếc hộp đen bên trong có một chiếc đồng hồ "Miffitt" bằng vàng.
Cách đây không lâu, chiếc "Monroe" mà phu nhân Hughes tặng cho cậu có giá 2.000 rupee, trong khi giá thị trường của chiếc Miffitt này của bà Seamore là gấp 10 lần, tức 20.000 rupee.
Piaget nhà bên lần trước trả phí tư vấn đã đưa luôn 20.000 rupee, lần này bà Seamore cũng trực tiếp đưa 20.000 rupee.
Chỉ có thể nói rằng những người sống trên con phố này thực sự rất giàu có.
Thu nhập của những người bình thường làm việc cật lực trong một năm vẫn không tính là "kiếm được", mà trong mắt tầng lớp giàu có thực sự, đó chỉ là một khoản tiền nhỏ trong không đáng kể.
“Chiếc đồng hồ này rất đẹp, rất tinh xảo.” Karen nói.
“Cậu thích là được rồi.” Bà Seamore cười nói.
"Không, thưa bà, nó quý quá, tôi không thể nhận được."
Karen không phải làm bộ từ chối, anh thực sự không có ý định lấy.
Ở kiếp trước, anh đã từng bước đạt được sự dư dả về vật chất từ một cậu bé bình thường dựa vào sự chăm chỉ của bản thân, kiếp này anh ở nhà Inmerais không phải lo lắng về đồ ăn thức uống, vì vậy về phương diện tiền bạc, anh vẫn có thể ổn định.
Mặc cả với tài xế taxi không phải là tiếc tiền taxi, mà là do không thích cảm giác bị giết thịt như một con cừu béo.
Tiền, chắc chắn là thích, nhưng chưa đến mức thèm khát.
Nếu gia đình Inmerais là một gia đình bình thường với rất nhiều thành viên sống trong căn nhà thuê giá rẻ, có lẽ anh đã tươi cười nhận luôn cái đồng hồ này.
Nói trắng ra, anh vẫn chưa nghèo đến vậy.
Bà Seamore ban đầu nghĩ Karen là một người có da mặt mỏng nên bà đã thuyết phục anh thêm vài lần, sau đó mới nhận ra rằng Karen thực sự không muốn nhận;
"Thế này nhé, tôi nghe nói rằng bác sĩ tâm lý cũng có thể bao trọn gói điều trị, phải không?"
"Hiện tại tôi chỉ chịu trách nhiệm cung cấp dịch vụ cho khách tại nhà. Tất nhiên, nếu bà cần thì tôi có thể cung cấp dịch vụ cho bà."
"Vậy thì chiếc đồng hồ này cứ coi như khoản tôi trả trước cho phí tư vấn của cậu năm sau luôn đi, được không?
Mỗi tháng cậu ghé nhà tôi một lần. Hoặc là khi nhà cậu không có việc gì, tôi có thể đến nhà nhờ cậu tư vấn tâm lý giúp."
"Cho dù là như vậy thì đây cũng nhiều quá rồi."
"Tôi nghĩ gì cũng có giá của nó. Cậu có biết tôi đã chi bao nhiêu tiền cho tang lễ của chồng mình không?"
Karen há miệng.
Anh chỉ biết rằng đó là một gói B có thể khiến thím Mary kích động,
Nhưng anh không thể trực tiếp nói giá.
Bởi vì giá trên bảng giá tại nhà đều cực kỳ cao, sau đó mới đưa ra chiết khấu tương ứng dựa trên phản ứng của khách hàng.
Karen biết giá khởi điểm, đó cũng chính là tiền vốn cụ thể, nhưng anh không biết giá cuối cùng mà gia đình đặt ra cho bà Seamore.
Nếu anh nói thấp giá, chẳng phải bà Seamore sẽ lập tức nhận ra rằng mình đã bị "làm thịt" sao?
Trong kinh doanh, có những khoản lợi nhuận lên xuống thất thường, thuận mua vừa bán, Karen có thể hiểu được, và dù thế nào đi nữa, anh cũng không cần thiết phải phá giá của nhà mình.
"200.000 rupee."
Bà Seamore giơ hai ngón tay lên.
Phù……
Karen thở phào nhẹ nhõm, các cô các chú à, chúng ta vẫn chưa chặt chém quá mức, vẫn nằm trong phạm vi hợp lý.
Giá này đủ để ông Mosan và Jeff được thiêu hai mươi lần luôn rồi.
"Vậy nên, cậu thấy đấy, tôi sẵn sàng chi 200.000 rupee để làm tang lễ cho hồn ma đã chết đó. Giờ cho cậu một chiếc đồng hồ thì có là gì đâu chứ?"
Mặc dù cảm xúc của bà Seamore đã hòa hoãn, nhưng sự căm ghét của bà dành cho ông Seamore thực sự vẫn còn đó.
"Tôi không sợ cậu cười chê, tôi chỉ sợ bản thân khi tiếp nhận rồi thì sẽ rất cô đơn."
Khi bà Seamore nói điều này, ánh mắt bà không có chút tình cảm và ham muốn nào, bản thân lời nói đó cũng không mang một chút ám chỉ nào.
Bà đã quen làm một người vợ hiền, nhưng trước khi chết, chồng bà đã giáng một đòn mạnh vào thế giới quan của bà.
"Tôi hiểu rồi, thưa phu nhân, tôi sẵn sàng cung cấp cho bà các dịch vụ tâm lý. Nếu cần, bà có thể trực tiếp gọi điện đến" Karen nói.
"Vậy thì tốt quá, nào, để tôi giúp cậu đeo chiếc đồng hồ này vào."
Đồng hồ được đeo lên tay,
Bà Seamore lùi lại vài bước, xem xét cẩn thận và nói:
"Đúng là một anh chàng đẹp trai."
...
Bước ra khỏi cửa của Seamore, Karen vẫy tay chào tạm biệt bà Seamore - người đã nhiệt tình tiễn anh, Karen đi bộ đến cuối phố, nơi có thể tiện bắt taxi, vừa đi vừa tháo đồng hồ trên tay xuống.
Chú chó lông vàng đang nhảy nhót rất sung sướng, thời gian này không ai ở nhà Inmerais muốn dắt nó ra ngoài đi dạo.
Karen đặt Pall lên vai, con mèo sẽ không kích động chạy mất khi thấy đám mèo hoang chạy trên phố, cũng không cần lo nó bị lạc.
Đứng ở ngã tư, Karen vẫy taxi.
"Số 13 phố Mink."
"Vâng thưa ngài."
Ngồi trong xe, Karen vẫn luôn nhắm nghiền mắt.
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là tình hình trong nhà Piaget.
Piaget bắt đầu giết người để mua vui sau khi bị tâm thần phân liệt?
Nghĩ sao cũng không thấy giống vậy.
Dù giọng nói trên điện thoại có thể thay đổi được, ví dụ như đổi giọng nam sang giọng nữ, giọng nữ thành giọng nam, hơn nữa còn không cần thiết phải có bộ đổi giọng nói, vì âm thanh điện thoại thời đại này rất nặng "cảm giác kim loại".
Nhưng Piaget không phù hợp với tâm lý của anh về hung thủ sát nhân biến thái, anh ta có thể hơi ngây thơ trong quan hệ xã hội, nhưng một người có thể chủ động tạo ra “nhân cách khác” cho bản thân thì tuyệt đối không liên quan với “ngu ngốc” được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất