Chương 67: Hung thủ (2)
Vậy thì,
Nói cách khác, những bức tranh được nhìn thấy trong xưởng vẽ của vợ anh ta phải chăng là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Nó không giống như thực sự trùng hợp.
Karen hơi đau đầu, không nhịn được đưa tay ra day nhẹ trán;
Cảm giác buồn nôn và chóng mặt vẫn chưa hoàn toàn tan biến kể từ khi nhìn thấy bức tranh thứ ba của thẩm phán giáo hội kỷ luật.
“Anh say xe à?” Tài xế nhìn Karen qua gương chiếu hậu, “Tôi có thể lái xe chậm hơn.”
"Không, không, phiền anh nhanh lên một chút."
"Vâng."
Xe taxi dừng ở bên đường, Karen trả tiền rồi xuống xe.
Anh đột nhiên cảm thấy mình dường như có thể thi lấy bằng lái xe và mua xe luôn.
Thi bằng lái xe không khó, mua xe cũ cũng không quá đắt, quan trọng nhất là đi taxi ở thành phố La Giai không tiện và chi phí khá cao.
Karen bước vào phòng khách và thấy thím Mary đang ngồi trên ghế sofa với phu nhân Hughes, phu nhân Hughes mắt đỏ hoe, cầm khăn giấy thi thoảng lại lau khóe mắt, thím Mary đang ở bên an ủi.
Hôm qua đã quá khuya rồi nên phu nhân Hughes không vào nhà, hôm nay bà đến để tìm sự an ủi từ bạn thân của mình.
"Đừng lo, tôi sẽ chải chuốt cho lão Darcy thật tốt và sắp xếp một lễ tang đẹp đẽ cho ông ấy. Chao ôi, hung thủ thật là quá đáng, lão Darcy thật tội nghiệp."
Nghe thím Mary nói điều này với phu nhân Hughes, Karen không kìm được đi đến nhắc nhở:
"Đúng vậy, mặc dù kẻ sát nhân tàn nhẫn đã xẻ lão Darcy thành hàng chục mảnh, nhưng năng lực của thím chắc chắn không phải là vấn đề."
"Lão Darcy chết tiệt!"
Thím Mary thốt lên;
Thực ra, thím ấy mới biết lão Darcy đã trở thành “các” lão Darcy.
Mắng ra xong, thím lập tức sửa lời:
"Tên sát nhân chết tiệt dám đối xử với lão Darcy như thế này."
Sau đó, thím không quan tâm đến việc an ủi phu nhân Hughes nữa.
Vì thím cũng rút khăn giấy ra lau nước mắt.
“Bà sao vậy?” Phu nhân Hughes nhìn thím Mary, không phải bà đang an ủi tôi sao?
Thím Mary hơi nghẹn ngào nói:
"Tôi cảm thấy đau lòng thay lão Darcy, ông ấy thực sự... số thảm quá."
Phu nhân Hughes ngẩng đầu nhìn Karen đang đứng ở nơi đó, nở nụ cười miễn cưỡng nói: "Karen, tôi với thím cậu tối nay định đi ăn thịt nướng, cậu đi cùng chúng tôi nhé, đó là một nhà hàng thịt nướng rất nổi tiếng... "
“Tôi sẽ không đi đâu.” Karen từ chối.
Thím Mary ngẩng đầu lên, lúc này mắt thím có hơi phiếm hồng, nói: "Đi, đêm nay thím muốn uống rượu, trong nhà có mỗi cháu là đàn ông thích hợp đi cùng bọn thím thôi."
Karen đề nghị: "Cháu có thể gọi chú."
Thím Mary gần như mất kiểm soát gào lên "Thím sẽ không cho ông ta cơ hội để đưa hai bọn thím đang say xỉn cùng lên giường đâu!"
"Thôi được, cháu sẽ đi."
"Chờ một lát, thím đi xuống xử nốt mấy vị khách kia đã."
"Được rồi, Mary."
Thím Mary đứng dậy vừa cầm khăn giấy lau nước mắt vừa đi xuống tầng hầm, thím ấy vừa đi xuống dốc thì đã nghe thấy tiếng hét từ bên dưới vọng lên:
"***, lão Darcy đáng thương ! !!"
Phu nhân Hughes ngồi trên ghế sofa thở phào nhẹ nhõm, và thậm chí còn chớp mắt với Karen, và nói:
"Vất vả cho Mary rồi, nhân tiện, Karen này, chiếc đồng hồ mà tôi tặng cậu đâu, sao cậu không đeo nó? Cậu không thích nó sao?"
Phu nhân Hughes phát hiện cổ tay của Karen không có gì.
"Tôi rất thích chiếc đồng hồ mà phu nhân tặng, nhưng tôi vẫn chưa có thói quen đeo đồng hồ. Sáng dậy đã quên mất tiêu, có lẽ sau này sẽ quen dần."
"Tốt rồi, tôi còn tưởng cậu không thích Monroe tôi tặng cậu chứ."
"Làm sao có thể, đó là món quà đắt giá nhất mà tôi nhận được từ người khác ngoài gia đình tôi."
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Karen đi qua nghe điện thoại.
“Alo, có phải nhà Inmerais không? Tôi tìm Karen.” Giọng của cảnh sát trưởng Duke vang lên ở đầu dây bên kia.
"Xin chào cảnh sát trưởng Duke, tôi là Karen."
"Chúng tôi đã tìm ra danh tính của cái xác dưới sân khấu của phòng khiêu vũ Crown, tên là Cole, là người đến từ thành phố bên cạnh. Anh ta đến La Giai ba tháng trước để tìm việc. Đây là tin tức từ đồn cảnh sát bên cạnh phản hồi lại cho chúng tôi.
Tôi đã cử các sĩ quan cảnh sát dưới trướng mình đến dò hỏi các khu phố nơi anh ta từng hoạt động, chắc là sẽ sớm có được thông tin cụ thể, chẳng hạn như nơi anh ta làm việc và những người anh ta tiếp xúc. "
“Nếu đăng báo thì chắc sẽ dễ tìm hơn đấy.” Karen nói.
"Tôi đã gửi đơn yêu cầu, nhưng nó bị từ chối rồi. Lý do được đưa ra cho tôi là cái chết của người quá cố sẽ gây hoang mang trong xã hội và cũng dẫn đến sự phản đối từ Berry giáo.
Tôi thực sự muốn dùng ủng của mình để đá đít đám chính trị gia đó ra khỏi lỗ thứ hai!
Họ chỉ đang bận bầu cử nên rất muốn dẹp yên chuyện này càng nhanh càng tốt, nếu chúng ta có thể đăng báo công bố hình ảnh của người đã khuất ngay từ đầu thì có lẽ đã không cần đến sự giúp đỡ của đồn cảnh sát thành phố bên cạnh, mà giờ đã có thể tìm được mạng lưới quan hệ của anh ta trong thành phố của chúng ta rồi.
Bây giờ, tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng có thể nhanh hơn thôi.
Bên phía tôi đã liệt kê rõ mạng lưới quan hệ của lão Darcy, chỉ đang chờ nốt của gã xui xẻo tên là Cole kia. Cậu đã nói rằng nếu hai mạng lưới trùng nhau, thì có thể khóa được phạm vi của hung thủ, phải không?"