Số 13 Phố Mink

Chương 68: Hung thủ (3)

Chương 68: Hung thủ (3)


"Đúng vậy."
"Tôi vẫn muốn hỏi cậu một câu nữa, Karen, hung thủ thực sự ngu ngốc như vậy sao. Hắn chuyên tìm người xung quanh mình để gây án, vậy chẳng phải sẽ nhanh chóng bị phát hiện à?"
"Cảm giác và kinh nghiệm của tôi cho tôi biết rằng nó là như thế. Mà thực tế là ông vẫn chưa tìm thấy hắn ta."
"Haha, ý cậu là vì cảnh sát của chúng tôi quá ngu ngốc nên mới làm nổi bật sự khôn khéo của hung thủ sao?"
"Tôi không nói như vậy."
"Haiz..." Cảnh sát trưởng Duke thở dài, tiếng ma sát của que diêm phát ra từ điện thoại, chắc là ông đang châm tẩu thuốc. "Như cậu đã nói, tên đó sẽ sớm giết thêm một người khác để hoàn thành công việc sáng tác nghệ thuật chết dẫm của hắn. Tôi hy vọng có thể tìm và bắt được hắn ta trước khi hắn giết một người khác."
"Tôi cũng hy vọng như vậy."
"Được rồi, tôi cúp máy trước, nếu có tin tức tôi sẽ thông báo lại cho cậu. Không hiểu sao tôi có linh cảm, phán đoán của cậu là đúng."
"Cảm ơn."
Sau khi cúp điện thoại, Karen mỉm cười với phu nhân Hughes và chỉ về hướng tầng hầm:
"Thưa phu nhân, tôi xuống giúp thím đã nhé."
"Được."
Karen xuống dưới tầng hầm, có ba thi thể nằm trong phòng làm việc. Một trong số những người đã chết trong hai phòng khiêu vũ Crown là ông Seamore, và người còn lại là một người chết được đưa đến từ bệnh viện.
Ba xác chết được chăm sóc cẩn thận và trông rất tự nhiên, như thể họ đang ngủ say.
Lúc này, thím Mary đang ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn, đang khoanh chân, cầm điếu thuốc trên tay, thím ấy đang rất tức giận và hút thuốc rất mạnh.
Chỉ là, tư thế này vô tình khiến chiếc váy bị kẹt giữa hai chân, khiến gần như toàn bộ phần đùi bị lộ ra ngoài.
Karen nhắm mắt lại.
Ho khan một tiếng.
Sau đó mở mắt ra, thím Mary đã thay đổi tư thế ngồi, thu váy lại.
"Karen, cháu đã sớm biết rằng lão Darcy đã trở thành mấy chục mảnh rồi phải không?"
“Vâng.” Karen thừa nhận.
“Cháu có biết ghép mấy chục mảnh xác người lại với nhau khó khăn như thế nào không? Thím phải lật từng mảnh trong một cái chậu to như bồn tắm, rồi ghép từng mảnh lại với nhau.
Thím thà đi chơi ghép hình với Lunt còn hơn làm điều này! "
"Cháu biết là rất khó, thưa thím, nhưng chỉ có thím mới có thể làm được."
"Sao cháu không nói với thím sớm hơn, cháu có biết nếu bàn trước công việc này sẽ được bao nhiêu không? Thím vừa mới hứa với bà ấy, hóa đơn sẽ tính theo giá đơn phúc lợi!"
Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!
Thím Mary nắm tóc mình,
“Theo giá cũ, giá khởi điểm của việc sửa chữa kiểu này sẽ phải lên tới hàng chục nghìn rupee!"
Ngay lập tức thím Mary nói thêm:
"Vẫn là phần của chuyên gia trang điểm khó!"
"Thím đã vất vả rồi, nhưng cháu cảm thấy, đơn hàng này có thể tính vào báo giá lúc mua lại lò hỏa táng Hughes."
Khi nghe điều này, thím Mary mới trông khá hơn, nhưng ngay sau đó, thím ấy lại nghĩ ra điều gì và hỏi:
"Không đúng, thím vừa mới hỏi cháu là rõ ràng cháu đã biết trước, tại sao không nói trước cho thím?"
"Ông nội dặn như vậy ạ."
"Ông nội?"
"Cháu hỏi ông nội có cần thông báo trước cho thím về độ khó của đơn hàng này không, nhưng ông nội nói không cần, ông nói thím là chuyên gia trang điểm giỏi nhất mà ông từng gặp trong đời."
"Ông nội, thật sự đã nói như vậy thật sao?"
"Vâng."
Vẻ mặt của thím Mary cuối cùng cũng khôi phục lại như lúc đầu, nhưng thím ấy lập tức liếc qua, nắm chặt tay lại và nói:
"Việc thu mua hay không thì để sau hãy nói. Tối nay, tthím phải gọi thêm vài chai rượu ngon, để bà ấy đau lòng mới được."
“Không phải ăn thịt nướng sao?” Karen hỏi.
"Phải, đúng vậy, nhưng là thịt nướng trong trang viên nhà máy rượu."
"Nhưng cháu không biết uống rượu."
"Cháu có thể uống nước nho, thím cũng không dám để cho cháu uống say về đâu, cháu phụ trách đưa chúng ta về nhà khi đã say sau đấy."
Ngoài ra, ông nội cháu hôm nay không có ở nhà, chắc ông ấy ngày mai mới về. Đây là một cơ hội thực sự tốt."
Bốn rưỡi chiều, Karen và thím Mary lên xe của phu nhân Hughes, đi về phía quận phía đông của thành phố La Giai.
Vì đang đi về hướng đông, cho nên phu nhân Hughes rẽ vào phố Mink, rồi băng qua dãy biệt thự liền kề.
Karen muốn yêu cầu phu nhân Hughes đừng đi đường đó vì anh vẫn cảm thấy bất an trong lòng về ngôi nhà 128 phố Mink - căn nhà nơi gia đình tình đầu của chú Mason sống.
Nhưng phu nhân Hughes lái xe rất nhanh và đã phóng qua luôn rồi, Karen do dự một lúc vẫn không nói ra yêu cầu muốn đổi đường.
"Có nhà chuyển đi à."
Phần lớn đoạn đường phía trước bị một chiếc xe tải chắn ngang, phu nhân Hughes không thể không giảm tốc độ.
Karen nghĩ nhà chuyển đi chính là nhà số 128.
Chú Mason nói rằng vì Jeff, gia đình của mối tình đầu của chú sẽ chuyển đi trong thời gian gần, có vẻ như hôm nay họ đã dọn đi rồi.
Karen vô thức nhìn vào chỗ cửa sổ kiểu Pháp trên tầng hai, nhưng rèm cửa ở đó đã đóng hoàn toàn, không thể nhìn thấy gì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất