Chương 69: Hung thủ (4)
“Karen, cháu sao vậy?” Thím Mary tò mò nhìn Karen “Khó chịu à?”
"Không, cháu không sao."
"Mary, bà nói xem sau khi tôi bán lò hỏa táng xong mua một căn ở đây, vậy thì tôi có thể là hàng xóm của bà và sống rất gần nhau rồi."
"Được đấy, như vậy thì lúc nào bận bà có thể qua giúp tôi rồi."
"Hahaha, bà không sợ tôi cắt trộm ** của mấy khách nam kia, để tối dùng sao?"
“Karen còn ở đây đấy, bà không biết xấu hổ sao.” Thím Mary trách phu nhân Hughes.
“Rồi rồi rồi, tôi biết rồi, để tôi xem căn số mấy trống nào, số 128, nhớ rồi, tôi sẽ nhờ bên trung gian xem giúp căn nhà trống này và hỏi giá thử”.
Mất khoảng nửa giờ để mấy người lái xe vào một nhà máy rượu ở ngoại ô với biển hiệu "Nhà máy rượu thứ sáu".
“Kinh doanh ở nhà máy rượu này có phải không tốt lắm không?” Karen hỏi khi anh xuống xe.
"Tất nhiên, thế nên ông chủ mới chọn cách mới." Phu nhân Hughes vừa trả lời vừa nói với người phục vụ, "Tôi đã đặt chỗ rồi, bàn 7, lấy rượu tôi giữ ở đây lên cho tôi luôn nhé."
"Vâng thưa phu nhân."
Thịt nướng cần phải tự nướng, thịt rất ngon, nhưng Karen không thích ăn thịt nướng lắm, kiếp trước anh có vấn đề về đường tiêu hóa, kiếp này thân thể suy nhược, hạnh phúc khi được ăn một miếng thịt nướng lớn tạm thời không được hưởng.
Anh chỉ ăn một ít, đa phần anh phụ trách nướng giúp thím Mary và phu nhân Hughes, còn hai thiếu phụ xinh đẹp say sưa uống rượu và trò chuyện về những điều thú vị lúc trước, rất là tận hưởng.
Theo gợi ý của Karen, gần chín giờ tối, hai người phụ nữ say ngắc ngư đồng ý kết thúc buổi hôm nay trong sự vui vẻ.
Khi họ đi bộ đến bãi đậu xe, Karen mỗi tay phải ôm một người, nếu để họ tự đi một mình thì chỉ có thể ngã nhào xuống đất.
Cảm giác ôm hai người thế này không hề hạnh phúc;
***
Hai người phụ nữ đều đang say khướt, chốc chốc lại nôn mửa, không khí nồng nặc mùi chua nhàn nhạt, đủ để rửa sạch những suy nghĩ không nên có.
Phu nhân Hughes mở cửa xe, định ngồi vào ghế lái.
Nhưng Karen không dám để bà ấy say rượu còn lái xe, bà ấy dám lái, anh cũng không dám ngồi.
"Phu nhân, hãy để tôi lái xe cho."
“Cậu… biết… lái xe không?” Phu nhân Hughes cười haha hỏi.
"Tôi biết lái."
"Cậu... giỏi... giỏi... thật."
Phu nhân Hughes nhào vào vòng tay của Karen, ngón tay của bàn tay phải rất tự nhiên ấn vào lồng ngực của Karen, vẽ lên những vòng tròn.
Karen nhẹ nhàng đẩy phu nhân Hughes ra và đặt bà vào ghế sau giống như thím Mary.
Sau đó,
Anh ngồi vào ghế lái và khởi động xe.
Khi chiếc xe vừa rời khỏi nhà máy rượu Thứ sáu, Karen nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát vừa chạy vào và hai chiếc xe đi ngang qua nhau.
"Ồ, dùng xe công làm việc tư lộ thật đấy."
...
Để làm quen và cầm lái chiếc xe lần đầu tiên kể từ khi bản thân thức dậy, mà điều quan trọng nhất là xe này không phải là hộp số tự động nên Karen đã lái xe rất chậm.
Hai người phụ nữ ngồi ở ghế sau đã ngủ say, Karen mở cửa kính xe để làn gió buổi tối trong lành từ từ tràn vào.
Mười giờ mười lăm phút, Karen đã lái xe trở lại phố Mink.
Anh xuống xe trước, đỡ thím Mary ra ngoài, rồi vừa đỡ thím ấy vừa mở cửa sân vào phòng khách.
“Uống nhiều quá vậy.” Cô Winne đang ngồi trên sô pha phòng khách kiểm tra hóa đơn vội vàng đứng dậy đỡ thím Mary, đồng thời gọi Minna trên lầu xuống giúp.
“Chú đâu ạ?” Karen hỏi.
“Không cho ông ta đón!” Người thím vốn đã say khướt đột nhiên trở nên tỉnh táo “Không được cho ông ta đón!”
Cô Winne thấy vậy vừa tức vừa buồn cười, cô nói: "Mason nhận được một cuộc gọi sau bữa tối và đang lái xe tang đi đón khách rồi. Nhà tang lễ của gia đình Maronko náo loạn trở mặt với khách hàng, cho nên vị khách đó muốn chuyển xác của người thân đến chỗ chúng ta. Giờ vẫn chưa thấy về. "
"Ồ, vậy thì tốt."
Thím Mary gật đầu, sau đó, đối mặt với sàn nhà: "Ọe..."
Karen lùi lại vài bước, vươn tay nhẹ nhàng che mũi, đồng thời nói: "Vậy cháu đưa phu nhân Hughes trở về nữa đã."
"Không gọi taxi được sao? À không, taxi không an toàn."
Một người phụ nữ say xỉn bắt taxi về nhà một mình giữa đêm hôm khuya khoắt thực sự khó có thể yên tâm.
"Chiếc xe cũng là của phu nhân Hughes. Sau khi cháu đưa bà ấy về nhà, xe để ở nhà bà ấy, cháu sẽ tự bắt taxi về."
"Được rồi, nếu cháu không muốn đi taxi thì gọi lại cho cô, cô sẽ bảo Mason đến đón cháu."
"Dạ thưa cô."
Karen bước ra khỏi cửa nhà và ngồi lại xe.
Trên ghế sau, phu nhân Hughes đã nằm nghiêng sang một bên, váy bị tốc hết lên nửa thân trên.
Karen liếc nhìn một cái, lắc đầu cười rồi lại khởi động xe.
...
Sở cảnh sát thành phố La Giai;
Cảnh sát trưởng Duke nằm trên ghế ngủ gật với cái tẩu thuốc trong miệng.
Mấy ngày nay ông bận rộn không nhắm nổi mắt, chỉ có thể chợp mắt một lát trong chút thời gian rảnh ít ỏi ở phòng làm việc.
"Reng reng reng... Reng reng reng..."
Cảnh sát trưởng Duke ngay lập tức mở mắt và đưa tay cầm ống nghe lên:
"Alo, đây là Duke."
"Cảnh sát trưởng, tra ra rồi, chúng tôi đã tra ra rồi."
"Nói mau!"
"Cole từng làm việc trong một nhà máy rượu có tên là 'Thứ sáu' ở thành phố của chúng ta. Nhà máy rượu đó cũng kinh doanh dịch vụ phục vụ ăn uống. Cole đã làm bồi bàn ở đó một tháng, sau đó xin nghỉ việc."
"Xin nghỉ sao?"
“Đúng vậy, theo lời kể của đồng nghiệp, Cole từng khoe với đồng nghiệp rằng anh ta cặp kè với một phụ nữ góa chồng thường xuyên uống rượu và ăn ở đây, vị phu nhân đó sẵn sàng bao nuôi anh ta làm người tình”.
"Vị phu nhân đó là ai, đã tìm ra chưa?"
"Đó là chủ lò hỏa táng Hughes, phu nhân Hughes."
Cảnh sát trưởng Duke đứng bật dậy.
Cole... Lão Darcy...
Một người là người tình của bà ta,
Một người là nhân viên cũ của bà ta,
Hắn thực sự chỉ nhắm vào mục tiêu là những người thân thiết nhất với bà ta.
Cảnh sát trưởng Duke siết chặt ống nghe với vẻ không dám tin:
Karen nói không sai chút nào,
Tên hung thủ này thực sự chính là ngu ngốc như vậy!