Chương 70: Thời khắc đi săn (1)
Karen khởi động xe, khi vừa lái được mấy trăm mét, anh nghe thấy vài tiếng động từ phía sau, tiếp đó, một cánh tay vòng qua cổ của anh, rồi bên tai truyền đến tiếng thở nồng nặc mùi rượu.
"Thưa phu nhân, tôi đang lái xe."
Tiếp theo, Karen cảm thấy dái tai của mình bị hút vào trong cảm giác ấm nóng mướt mát, có chút ngây ngất.
"Phu nhân, tôi đang lái xe."
Karen lại phải nhắc nhở thêm lần nữa, đồng thời giảm tốc độ.
"Tôi thật ngốc ~"
Phu nhân Hughes thì thầm vào tai Karen.
"Phu nhân, phu nhân có ngốc đâu chứ."
“Tôi là một người phụ nữ vừa xấu xí vừa bất hạnh lại ngu ngốc."
"Phu nhân đừng nói bản thân mình như vậy."
"Không phải cậu đã nói rằng tôi ngu ngốc sao?" Phu nhân Hughes hỏi "Trong điện thoại ấy."
"Tôi nói khi nào..."
Karen ngạc nhiên.
"Và cả buổi trưa trong phòng khách, cậu và cảnh sát có phải cũng bàn luận về tôi đúng không? Từ biểu cảm và giọng điệu của cậu, tôi có thể nhìn ra cậu tràn đầy khinh thường tôi."
“Phu nhân Hughes, đừng có đùa như vậy.” Karen vừa nói vừa âm thầm kiểm tra tình hình phía sau qua gương chiếu hậu.
"Cậu đã tỏ ra coi thường năng lực nghệ thuật của tôi. Không, cậu đã tỏ thái độ khinh thường cả con người tôi, Karen, tôi thật sự rất đau lòng, rất đau lòng khi cậu lại nhìn nhận về tôi như vậy.
Cậu có biết rằng khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã muốn cậu ngủ trên giường của tôi, tôi sẽ cho cậu niềm hạnh phúc thực sự và biến cậu thành một... người đàn ông chân chính."
Karen từ từ nắm lấy vô lăng bằng tay trái và chuẩn bị đạp ga bằng chân phải.
Việc dừng xe khẩn cấp sẽ khiến người phía sau mất tập trung, anh có thể chớp lấy cơ hội lao ra khỏi xe ngay lúc đó.
Nhưng... chết tiệt!
Tại sao thói quen của anh lại tốt như vậy? Rõ ràng là cảnh sát thành phố La Giai sẽ không kiểm tra xem anh có thắt dây an toàn hay không, cũng sẽ không bắt phạt. Tại sao anh vẫn giữ thói quen thắt dây an toàn chứ!
"Huhuhu..."
Phu nhân Hughes bắt đầu khóc.
"Karen, cậu thực sự làm tan nát trái tim tôi. Cậu vẫn không đeo chiếc đồng hồ mà tôi tặng cho cậu."
"Hãy tin tôi, phu nhân Hughes, bắt đầu từ ngày mai, chiếc đồng hồ đó sẽ luôn ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn không rời."
“Miệng lưỡi đàn ông thật không thể tin được.” Cánh tay còn lại của phu nhân Hughes chậm rãi giơ lên từ phía sau “Tuy nhiên, tôi có một cách khác để cậu thực hiện những gì cậu vừa nói”.
Qua gương chiếu hậu, Karen nhận thấy chuyển động này.
Đạp ga rồi đạp phanh, đồng thời tay phải tháo dây an toàn và tay trái mở cửa xe, mượn lực quán tính, anh giãy thoát ra khỏi sự kìm hãm của cánh tay trên người, sau đó hướng cả người ngã ra khỏi xe trước, dù có bị lăn ra ngoài.
Bà ta chắc đang cầm một con dao, nhiều nhất là sẽ bị bà ta cắt vài vết, bị thương một chút và chảy một chút máu, không phải là vấn đề lớn.
Karen nhanh chóng lên kế hoạch cho tất cả những điều này trong đầu;
Cho đến khi, anh nhìn thấy thứ được giơ lên trong bàn tay còn lại của phu nhân Hughes,
Đó là,
Một khẩu súng lục.
Mẹ kiếp,
Không ngờ lại là một khẩu súng!
Giây phút tiếp theo,
Đầu súng mát rượi chạm tới thái dương của anh.
Karen biết rằng bất kể anh có di chuyển nhanh đến đâu, cũng sẽ không nhanh bằng viên đạn.
Karen đành phải tạm thời từ bỏ hàng loạt ý tưởng trước đó, bị dao khứa vài nhát, có lẽ không chết được, nhưng bị đạn...
"Thưa phu nhân, tôi nghĩ đối với một nghệ sĩ, bà nên sử dụng dao; dùng súng thì không có linh hồn."
"Tôi không có nhiều sức lực, tôi không thể dùng dao được, chỉ có cầm súng, Cole và lão Darcy mới ngoan ngoãn thành thật trước mặt tôi."
"Tôi khác họ, tôi đã gặp Cole. Anh ta có thân hình to lớn. Lão Darcy thì tuy đã lớn tuổi nhưng ông ấy vẫn luôn làm nhân viên hỏa táng, ông ấy cũng có sức khỏe tốt.
Tôi thì khác,
Tôi tin rằng nếu phu nhân dùng dao,
Không,
Ngay cả khi chúng ta chiến đấu bằng tay không bây giờ, có lẽ tôi cũng sẽ không phải là đối thủ của phu nhân đâu. "
"Hì hì, cậu thật là buồn cười, cậu xem, đến giờ mà cậu vẫn coi tôi là đồ ngốc."
"Không, thưa phu nhân, người ngốc không phải bà mà là tôi."
Đây là lời thật lòng của Karen hiện tại,
Cách đây không lâu, anh đã phân tích tâm lý tội phạm trước mặt cảnh sát trưởng, và còn chê cười tên hung thủ thật ngu ngốc;
Sau đó, anh liền lái xe chở hung thủ trên đường.
Nhưng đôi khi, nói thế nào nhỉ, khi bên kia thực sự ngu ngốc đến mức có thể phá vỡ dự đoán của bạn một cách ngu ngốc, nó lại đi từ thái cực này sang thái cực khác.
Tại thời điểm này,
Cảnh sát trưởng Duke, người vừa nhận được tin báo tại đồn cảnh sát, cũng rất sốc.
Một người là người yêu của bà ta, người kia là nhân viên cũ của bà ta,
Người trước vừa được bà ta bao nuôi, người sau đã chết trong lò hỏa táng của bà ta;
Có thể nói, chỉ cần hai bản sao thông tin danh tính của người quá cố được đơn giản bày ra so thì tính định hướng đã quá rõ ràng.
Nhưng chính vì Cole đến từ bên ngoài thành phố nên đã mất một khoảng thời gian để điều tra danh tính và mạng lưới của anh ta trong thành phố, vậy nên mới giúp cho phu nhân Hughes có thể tiếp tục tự do hoạt động.
Tên hung thủ này không thể miêu tả là ngu ngốc nữa rồi, bà ta đã gần như là một kẻ mất trí, giết người mà cũng không biết che giấu thân phận.