Số 13 Phố Mink

Chương 77: Cười (1)

Chương 77: Cười (1)


Phu nhân Hughes đã chết, không, bà ấy đã mất rồi.
Tuy nhiên, Karen - người đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm, không cảm thấy nhẹ nhõm một chút nào.
Một người đàn ông quỳ gối trước mặt anh và một người phụ nữ, nếu cô ấy có thể được coi là một người phụ nữ;
Tóm lại, hai người này đã mang đến cho anh áp lực rất lớn.
Karen biết rằng chắc chắn đã có một sự hiểu lầm.
Nhưng anh càng biết rõ hơn rằng anh không thể giải thích sự hiểu lầm này.
Xem cách họ đã giải quyết phu nhân Hughes... Karen tin rằng nếu họ muốn thì giải quyết anh sẽ càng dễ dàng hơn.
Lúc này, Karen chắc chắn phải biết ơn công việc của mình ở kiếp trước và đủ loại chuyện kỳ quái khác nhau mà anh đã gặp phải sau khi tỉnh lại ở kiếp này, nói tóm lại, tố chất tâm lý của anh tốt mà không liên quan đến thời khắc sinh tử thực sự.
Cái gì mà thời khắc sinh tử, giống lần trước phu nhân Hughes thật sự giơ dao lên, anh thật sự là đã sợ hãi đến cực điểm. Tốt hơn không thấy quan tài không đổ lệ một chút, anh vẫn có thể miễn cưỡng giữ nụ cười trước khi đóng nắp quan tài.
Nhưng,
Điều khó xử là,
Hai người này chỉ quỳ trước mặt, nhưng không ai lên tiếng;
Và Karen lại không biết phải nói gì,
Bởi vì cơ hội anh nói rất “khó dự đoán”, một khi anh nói sai thì sẽ vĩnh viễn không mở miệng được nữa.
Tuân theo ý chỉ của ngài, quý ngài vĩ đại;
Karen bắt đầu nhớ lại những gì người đàn ông mặc vest đỏ đã nói với mình trước đó.
Họ đã nhận lầm anh rồi sao?
Không, không nên là vậy.
Cả "Karen" trước đây và bản thân anh hiện tại đều không đủ tư cách để khiến hai người này phải quỳ xuống.
Họ chắc chắn không phải nhận lầm,
Chắc là họ đã nhầm về thực lực của anh.
Vấn đề càng phức tạp thì nên cố gắng càng đơn giản càng tốt;
Họ coi anh như một sự tồn tại vĩ đại, mặc dù không biết lý do nhưng hiện giờ anh chỉ có thể tiếp tục giả vờ là "vĩ đại".
Nhưng,
Cụ thể thì cần phải làm những gì?
Karen thực sự muốn về nhà ngay bây giờ, nhớ thư phòng của Dis quá;
Ôi, chết tiệt, hôm nay Dis không có ở nhà!
Alfred và cô Molly, hai người họ vẫn tiếp tục giữ tư thế quỳ.
Một lúc lâu,
Cuối cùng họ cũng nghe thấy giọng nói từ đấng vĩ đại trước mặt:
"Mệt mỏi……"
Alfred càng cúi đầu xuống thấp hơn, cô Molly cũng vậy.
Karen đứng dậy khỏi giường, di chuyển rất chậm, bởi vì lúc này cơ thể anh vẫn còn hơi yếu.
Alfred dịch chuyển đầu gối của mình, tránh đường cho đấng vĩ đại;
Karen bước từng bước, thật ra trong lòng anh lúc này cũng có một sự thôi thúc, chẳng hạn như lao ra khỏi cửa phòng, chạy xuống cầu thang, rồi lao ra khỏi cửa chính đến chiếc xe "Caiman" màu đỏ ở ngoài sân, cuối cùng đạp ga hết cỡ và "Thoát ra khỏi nơi địa ngục" này.
Nhưng,
Khi nhìn tấm kính vỡ vụn cực kỳ ngay ngắn dưới cửa sổ, nhớ lại cách trước đó mà người đàn ông mặc vest đỏ đi vào, Karen cảm thấy cho dù tự mình lắp thêm hai chân, anh cũng sẽ chạy không thoát nổi.
Nhưng bây giờ anh đã đi ra khỏi giường, anh không thể quay đầu đi lại rồi ngồi lại trên giường đâu nhỉ?
Cuối cùng,
Karen bước đến trước đống quần áo của phu nhân Hughes,
Cúi xuống,
Nhặt những thứ quần áo này lên, ừm, chúng cũng là di vật.
Trên thực tế, Karen có cái nhìn rất tốt về phu nhân Hughes, anh tin rằng phu nhân Hughes vẫn là phu nhân Hughes trong hầu hết thời gian, trừ những lúc bà ấy muốn sáng tạo nghệ thuật.
Tuy nhiên, anh cũng không quá buồn, sau khi cầm chỗ quần áo lên, Karen nhìn vầng trăng trên bầu trời qua cửa sổ.
"Màu trăng không tệ."
Alfred và cô Molly vẫn quy củ phủ phục xuống.
Karen cố gắng hết sức để ổn định nhịp thở và tiếp tục chậm rãi đi đến bên cửa sổ, ma sát giữa đế giày và kính tạo ra rất nhiều tiếng vang chói tai, Karen ngẩng đầu lên, giả vờ rằng anh đang đắm mình trong ánh trăng đêm nay.
Sau lưng anh truyền đến một vài tiếng động nhỏ, Alfred và cô Molly đã thay đổi hoàn toàn hướng quỳ của họ, từ quỳ về phía giường sang quỳ về phía cửa sổ.
Không,
Hai người nói gì đi,
Nếu chỉ quỳ ở đó và không nói bất cứ điều gì, làm sao tôi biết được mình phải diễn như thế nào?
Tay đang cầm quần áo của phu nhân Hughes chạm phải một chiếc hộp nhỏ, đó là một hộp thuốc lá.
Lúc này,
Một ý tưởng chợt nảy ra trong lòng Karen.
Một ý nghĩ khiến anh hơi muốn bật cười, ý nghĩ này khiến anh hận không thể tự tát vào mặt mình:
Nếu khoảnh khắc tiếp theo vai diễn của mình bị lộ tẩy rồi mình bị nuốt chửng,
Tại sao không làm một điếu thuốc trước khi bị nuốt nhỉ?
Không, rốt cuộc mình đang nghĩ gì thế này! ! !
Dù trong lòng đang tự gào thét nhưng “cơ bắp ký ức” vẫn khiến Karen lấy hộp thuốc ra, đây là loại thuốc lá “Mật ong”, một loại thuốc lá nhẹ dành cho phụ nữ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất