Chương 85: Không có tư cách (2)
“Tôi đã nghe bác sĩ nói về tình trạng của cậu rồi, cậu không có vấn đề gì nghiêm trọng, tĩnh dưỡng cho tốt là được”.
Nói xong, cảnh sát trưởng Duke đưa tay ra vỗ nhẹ vào mặt Karen:
“Điều quan trọng nhất là khuôn mặt này vẫn ổn, cảm tạ trời đất.”
Karen quay đầu đi, cạn lời với cảnh sát trưởng Duke
“Ha ha ha” Cảnh sát trưởng Duke đứng lên “Lệnh truy nã đã được ban ra, do vụ án này vẫn chưa bị phóng viên phanh phui cho nên áp lực với đồn cảnh sát chúng tôi không lớn. Nhưng mà tôi vẫn mong cậu chăm sóc bản thân cho tốt, tôi rất ấn tượng với một loạt các phân tích của cậu, sau này chúng ta sẽ thảo luận nhiều hơn.
“Vâng”
“Vậy thì tôi đi trước đây.”
Cảnh sát trưởng Duke là người thiếu kiên nhẫn, nên cũng không giúp anh gọt táo.
Tuy vậy, cảnh sát trưởng Duke vừa mới bước ra ngoài:
“Ơ, sao các người lại đến đây?”.
“Chúng tôi đến hỏi tình hình.” Giọng người đàn ông nói
“Có gì mà hỏi vậy?”
“Chúng tôi cũng không muốn đến, nhưng mà đây là nhiệm vụ của chúng tôi”. Giọng người phụ nữ nói
Rất nhanh,
Một người đàn ông mặc áo khoác len màu xám có mũi khoằm bước vào, sau lưng anh ta là một người phụ nữ mặc váy xám.
Hai người này, Karen rất có ấn tượng.
Ngày hôm đó, khi đi ra khỏi phòng khiêu vũ Hoàng Quan bắt taxi, anh đã tình cờ gặp họ vừa bước xuống xe, người phụ nữ váy xám cũng đang nói về chuyện “Dị Ma”.
Người đàn ông mũi khoằm đưa giấy tờ tùy thân ra lắc lắc trước mặt Karen.
Trước khi Karen có thể đọc rõ hết nội dung trên giấy tờ, hắn ta gập người ngồi xuống.
Cảnh sát Duke đứng ở cửa phòng bệnh, quan sát tình hình bên trong.
“Cậu Karen phải không? Trước hết, mừng cậu đã tỉnh, chúc cậu mau chóng bình phục”.
“Cám ơn”.
Karen nhận ra người đàn ông mũi khoằm đang nhìn mình kể từ lúc hắn ta đặt ánh mắt lên người anh, ngón tay, cổ họng và mắt anh. Hắn ta đang chú ý đến những chuyển động cơ thể dù là nhỏ nhất của anh.
Thật không may cho hắn, anh cũng là chuyên gia trên lĩnh vực này.
Thêm nữa, vào tối hôm đó khi anh đối mặt với Alfred, cái cảm giác bị “soi mói” này, tên mũi khoằm trước mặt anh không thể nào so bì được.
“Cậu Karen, chúng tôi muốn hỏi cậu, trong lần trước tiếp xúc với bà Hughes, cậu có thấy điểm gì khác lạ ở bà ta không?
Mặt Karen trông rất buồn cười lại hỏi:
“Bà ta đánh tôi một cách bình thường hay khác thường á?”
“Không, ý tôi không phải vậy, ý tôi là, ngoài phương diện bà ta là hung thủ, cậu có thấy bà ta có điểm gì khác thường không”.
“Có”.
Nghe xong câu trả lời này, ánh mắt của mũi khoằm nheo lại, người phụ nữ sau lưng hắn ta cũng lấy sổ ra ghi chép.
Karen nghiêm túc trả lời:
“Làm một hung thủ, bà ta thật quá ngu”.
“Phốc xì hì hì”
Cảnh sát Duke đứng ở cửa, cười như tiếng lợn kêu.
Mũi khoằm khẽ hé miệng, có vẻ như đang sắp xếp lại lời nói. Một lúc sau, hắn ta hỏi:
“Ý của tôi là, liệu rằng bà ta có làm điều gì bất thường. Ví dụ như lúc bà ta hành hung cậu, vẻ ngoài hay giọng nói của bà ấy có giống như một người khác hẳn không?”
Trong tâm trí của Karen hiện lên những sự thay đổi lúc bà Hughes tự sát và những lỗ đen lập tức xuất hiện.
Tuy nhiên Karen vẫn lắc đầu
“Ông là...”
“Cậu có thể gọi tôi là Roddy”.
“Đúng vậy, ông Roddy, tôi biết ông muốn hỏi tôi điều gì, câu hỏi của ông làm tôi thấy thật lúng túng. Tôi chỉ có thể nói với ông rằng vào đêm hôm đó tôi đã dẫn dì tôi về nhà trước, sau đó trên đường đưa bà Hughes về nhà, bà ta nói rằng bà ta sẽ giúp tôi từ biệt đời trai tân. Tôi không chịu được sự cám dỗ đó nên đã đồng ý. Sau đó chúng tôi đi tới nhà hỏa táng.”
“Tại sao cậu không đưa bà ta về nhà?” Roddy hỏi
Karen trả lời “Bà ta nói bà ấy cảm thấy làm ở nơi đó thật kích thích, còn nói có rất nhiều người ở cạnh đó đang theo dõi chúng tôi.”
Karen nói sở dĩ hiện trường cuối cùng tại nhà hỏa táng do bà Hughes muốn làm nổi bật lên “thiết kế cá nhân” của bà.
Lunt ở bên cạnh nghe đến đó mặt đỏ bừng.
Mina thẹn thùng cúi đầu.
Mũi khoằm liếc nhìn qua nữ trợ lý của hắn.
Nữ trợ lý gật đầu, ra hiệu đang ghi hình lại.
“Bà ta nói, bà ta sẽ dạy tôi, tôi đã ngồi trên ghế trước đó, bà ta nói bà ta muốn chơi thú vị và hấp dẫn hơn vì vậy bà ta trói tôi lại và tôi để cho bà ấy trói”.
“Cậu để bà ta trói cậu sao”. Roddy thắc mắc
“Bà ta nói rằng sau khi tôi để bà ta trói lại, bà ta sẽ dùng miệng blowjob cho tôi”
Roddy chốc lát không nói lên lời
Karen tiếp tục nói: “Thưa ông Roddy, tôi biết điều này nghe có vẻ nực cười, tôi vốn cũng là một người bình tĩnh, nhưng khi đó não tôi như không còn hoạt động tôi chỉ làm theo bản năng, theo những gì bà ta nói, tôi chỉ mong rằng bước tiếp theo sẽ tới, nhanh chóng tới.”
Cảnh sát trưởng Duke đứng ở cửa phòng gật đầu đồng ý nói “Đàn ông đều như vậy, có thể hiểu được”.