Chương 86: Không có tư cách (3)
Người phụ nữ váy xám cúi đầu hỏi nhỏ bên tai Roddy:
“Có thật vậy không, Đội trưởng”.
Roody không trả lời, lại một lần nữa hỏi:
“Tiếp theo thì, bà ta ra tay với cậu?”.
“Không, bà ta muốn tạo ra một kiệt tác nghệ thuật. Vốn dĩ người ban đầu được chọn là dì của tôi. Nhưng cuối cùng, vì là người đưa bà ta quay về cho nên tôi trở thành người thay thế cho dì của mình. Sau đó, bà ta nói với tôi rất nhiều về bố cục tác phẩm của bà ta, mong tôi cho ý kiến”.
“Cuối cùng thì sao? ’
“Bà ta đâm một con dao găm vào ngực tôi và đứng nhìn tôi chảy máu,... bà ta cứ liên tục nói về bố cục những tác phẩm của bà ta ở đó. Sau đó, tôi ngất xỉu, lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong phòng bệnh này”.
Roddy gật đầu, đứng dậy
Xem ra, cuộc thẩm vấn nên kết thúc.
Karen không muốn để cho vấn đề của bà Hughes gộp lại với “Dị Ma” bởi vì điều này sẽ đem lại rắc rối cho anh thậm chí là cả gia đình Immeles, tốt nhất nên để nó kết thúc như một vụ giết người hàng loạt.
Ồ không, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cảnh sát nên bắt “bà Hughes” nhưng trừ phi họ có thể tiến hành mổ dạ dày cô Molly.
Cũng không đúng. Dường như cô Molly không có cơ quan dạ dày.
Roddy xoay người định đi ra ngoài. Nhưng hắn lại quay lại nhìn Karen đang nằm trên giường bệnh, cười hỏi:
“Cậu Karen, cậu vẫn còn rất trẻ tôi thắc mắc rằng làm sao mà cậu có thể phân tích tâm lý giúp cảnh sát”.
“Tôi học được”.
“Cậu học được từ ai?”.
“Một người bạn của tôi, anh ấy luôn luôn hứng thú với tâm lý học. Vì tôi bị chứng tự kỷ nhẹ từ nhỏ nên tôi thông qua những cuốn sách tâm lý cũng như sự hướng dẫn của bạn bè để thoát khỏi cái bóng tự kỷ”.
“Tôi hỏi bạn của cậu, là vị bạn nào cơ?”
“Là tôi đây”.
Bóng dáng Piaget xuất hiện ở cửa phòng bệnh, tuy mặc quần áo bình thường nhưng anh ta vẫn toát ra vẻ tinh tế của tầng lớp “quý tộc”
“Cậu là.... ?” Roddy nhìn vào Piaget.
“Tôi là bạn của Karen, anh ấy là một người tuổi trẻ tài cao nhất là về phương diện tâm lý học, đây là danh thiếp của tôi”.
Roddy nhận lấy danh thiếp, khi nhìn thấy họ của anh, đôi mắt hắn nheo lại
“Bố mẹ của anh là...”
“Kompa, Adams.”
Bộ trưởng bộ Tài nguyên và Phát triển quốc gia Ruilan.
“Các người đã tra hỏi xong chưa, bạn tôi vừa mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi nhiều chứ không muốn bị quấy rầy”.
“Hỏi xong rồi”.
Roody bước ra khỏi phòng bệnh, theo sau đó là nữ trợ lý váy xám.
Cảnh sát trưởng Duke vẫy tay với Karen rồi cùng với họ rời đi.
Piaget bước đến trước mặt Karen, mỉm cười:
“Anh bạn của tôi, hôm qua tôi mới biết anh xảy ra chuyện. Nếu hôm qua anh không tỉnh lại, tôi sẽ cầu nguyện cho anh sớm tỉnh lại và dường như ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.”
“Cảm ơn anh”.
“Nhân tiện, vẫn còn thứ này”.
Piaget đưa cho Mina một cái hộp giữ nhiệt mà anh mang theo
“Em chịu khó tìm bát và thìa, lát nữa bón cho anh trai em ăn”.
“Vâng ạ”.
Piaget quay đầu lại nhìn Karen, hạ giọng nói:
“Là canh gà hầm thuốc Bắc”.
Sử dụng dược liệu làm thuốc, nhiều nền văn minh cổ đại đã làm được điều này và lưu truyền lại đến tận ngày nay.
Khi Mina mở hộp giữ nhiệt, Karen ngửi thấy mùi vị thơm ngon của canh gà cùng với các loại thảo mộc.
Anh không có cách nào khen được món canh súp đặc sệt mà dì Mary hay cô Winne nấu ở nhà, nhưng mà món mà Piaget đem đến cảm giác thấy rất giống với món canh gà hầm nấm.
“Anh nấu à?” Karen tò mò hỏi.
Piaget mỉm cười, lắc đầu nói:
“Tôi đã để cho Linda “tỉnh lại” và kiểm soát cơ thể mình để làm đó, chứ làm sao tôi có thể nấu ăn được”.
“He he.” Karen cười.
Có lẽ loại chủ đề đáng sợ này, hai người bọn họ chỉ có thể cùng xem điều đó như là bình thường.
“Mà nhân tiện, tôi nghe người nhà anh nói, anh bỏ học cấp ba sao?”
“Đúng thế là do vấn đề tâm lý, chứng tự kỷ”.
Chứng tự kỷ vạn năng.
“Thật đáng tiếc, sau khi bình phục lại, anh muốn quay lại trường học không? Ý tôi là, trường đại học đó, chỉ cần anh vượt qua kì thi đầu vào, thư giới thiệu của tôi sẽ hữu dụng”.
Thư giới thiệu, chắc chắn có tác dụng rất lớn. Trước đó Karen đã nhận thấy sự thay đổi của mũi khoằm khi Piaget nhắc đến cha của anh ấy, xuất thân của anh ấy không đơn giản chỉ là giáo sư tâm lý Đại học.
“Tôi phải bàn bạc với người nhà đã, anh biết đấy, tôi còn phải kiếm tiền cho gia đình tôi”.
Piaget ngờ vực hỏi: “Anh còn muốn kiếm tiền nữa à?”