Số 13 Phố Mink

Chương 87: Không có tư cách (4)

Chương 87: Không có tư cách (4)


“...” Karen
Karen trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào, mặc dù nhà Immeles không thiếu tiền, nhưng với hoàn cảnh gia đình hiện tại thì thực sự rất kém.
“Xin lỗi.” Piaget nhận mình đã sai “Anh cứ nói chuyện với gia đình đi. Nếu là về vấn đề tiền bạc, lúc nào anh cũng có thể đến tìm tôi.”
“Cám ơn.”
Cho dù là thời đại nào, cho dù là năm nào, người có thể chủ động nói cho bạn mượn tiền thì đó là bạn bè chân chính.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi quay về đây”.
“Được, lên đường chú ý an toàn”.
Piaget rời đi
Mina bón cho Karen uống canh gà, Karen đã uống được không ít, hương vị của món canh gà này thật sự là rất ngon.
Còn phần canh gà thừa lại, Karen để Mina và Lunt cùng nhau ăn.
Sau đó, Karen ngủ một giấc.
Lúc tỉnh lại anh nhận ra có người đang mò mẫm trên người mình.
Mở mắt ra, anh thấy thím Mary đang đứng cạnh giường bệnh, chăn bông của anh đã được vén lên và quần anh cũng bị cởi ra.
Có lẽ là vì vết thương cho nên anh ngủ rất sâu.
Vành mắt thím Mary đỏ hoe, thấy Karen đã tỉnh rồi, thím nói:
“Cháu đừng cử động, thím giúp cháu lau rửa thân thể một chút, lúc này không tiện tắm rửa, lau người mới thoải mái, cháu vẫn luôn thích sạch sẽ mà.”
“Cảm ơn thím.”
“Không cần cảm ơn, cháu đã chịu khổ vì dì rồi, nếu như không phải chiều ngày hôm đó, thím nhất quyết kéo cháu đi ăn thịt nước thì cháu cũng sẽ không....”
Nói đến đó, thím Mary lại khóc
“Bây giờ cháu rất khỏe, thím à, cháu khỏe lại rồi, rất khỏe rồi đó kỳ thực cháu không sao đâu”.
“Đừng nói nữa, nằm xuống đi, Karen, thím xin lỗi con.”
“Thật sự là không cần đâu, thím.”
“Ngoan ngoãn nằm xuống nào.”
Tiếp theo đó, Karen ngoan ngoãn nằm xuống nhờ thím Mary lau người cho mình.
Bởi vì đây là tình yêu đến từ bậc trưởng bối cho nên trong lòng Karen rất bình lặng, không hề có tình thế ngượng ngùng.
Thím Mary lau người cho anh rất thuần thục.
Hoàn toàn không cần phải suy nghĩ sự điêu luyện này từ đâu mà có.
Buổi chiều, thím Mary còn ngồi cạnh giường bệnh bón cho Karen ăn một ít trái cây.
Cuối cùng, dưới lời khuyên kịch liệt của Karen, muốn xin thím đưa Mina và Lunt về nhà. Ngày mai, Mina và Lunt phải đi học, còn công việc kinh doanh trong nhà không thể thiếu thím được.
Thêm vào đó, nơi đây là khu phòng bệnh VIP, đầu giường bệnh có chuông báo. Ngoài các vấn đề về bệnh tình ra, còn có thể gọi y tá đến phục vụ việc ăn uống, thậm chí không cần thuê người chăm sóc. Tất nhiên chi phí phòng VIP so với việc thuê người chăm sóc đắt hơn nhiều.
Vào buổi tối, Karen tìm y tá, muốn một tờ báo ra hôm nay để đọc giết thời gian.
Chị y tá cũng tặng kèm luôn cho Karen một cuốn tiểu thuyết mà chị đã từng đọc.
Tờ báo được đặt xuống nhanh chóng, Karen bắt đầu đọc tiểu thuyết.
Ừm, đó là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue.
Nhưng kỳ lạ, Karen vẫn cứ xem nó một cách mê say
Đêm khuya,
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra,
Một con mèo đen lao tới, nhảy thẳng lên giường bệnh,
Theo đó,
Bóng dáng của Dis xuất hiện
Karen liếm môi, cố gắng ngồi thẳng người hơn.
Dis đi đến bên cạnh giường bệnh của Karen
Hỏi anh:
“Vẫn còn đau hả?”
“Cháu không sao, bác sĩ nói vết thương không nghiêm trọng.” Karen cười đáp.
Có lẽ anh nên sợ hãi Dis. Bởi vì vào đêm hôm đó, anh không ngờ rằng Dis đã đâm con dao găm vào ngực anh như thế này.
Nhưng anh cũng không có lý do gì để sợ Dis, vì hiện giờ anh vẫn còn sống.
“Cháu muốn ăn món gì?”
“Cháu nghe nói món thịt mèo hầm rất tốt cho việc chữa trị vết thương”.
“....” Pall
Dis mỉm cười và đi đến bên cạnh cửa sổ phòng bệnh.
Pall nhìn chằm chằm vào Karen, Karen cũng nhìn lại cô mèo đó.
“Karen”.
“Vâng”. Karen ngay lập tức quay đầu nhìn Dis đang đứng bên cửa sổ.
“Cháu có nhiều điều thắc mắc có phải không?”.
“Vâng ạ”.
“Muốn hỏi điều gì?”.
“Cháu vẫn luôn không chắc chắn rằng liệu bản thân mình có nên hỏi hay không”.
Trước đây, anh luôn sợ hãi rằng sau khi chọc thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh đó, anh sẽ chết, điều này cũng sẽ buộc Dis không thể không giết anh. Nhưng khi anh đứng cạnh giường với cô cô Alfred và cô Molly vào đêm hôm đó và nhìn ra phía dưới nhà Dis, kỳ thật, lớp giấy cửa sổ đó đã sớm bị xé toạc.
Bây giờ, anh đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều bởi vì Dis đã đâm anh một đao.
“Lần sau, nếu biết quanh mình có nguy hiểm, nếu như ta không ở nhà, tốt nhất cháu nên mang theo Pall cùng ra ngoài.”
“Vâng, thưa ông, cháu đã biết rồi.”
“Lần này, nếu không phải gặp được hai con dị ma ở nhà 128 đó thì cháu đã mất mạng rồi”
“Vâng ạ, ông nội”.
Dis nhìn cửa sổ
Phát ra một tiếng thở dài:
“Sai lầm do ta bắt đầu, nên để ta kết thúc.”
Nói xong,
Dis xoay người,
Nhìn Karen trên giường bệnh
“Người khác, không có tư cách nhúng tay vào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất