Vào ban đêm, cả thành phố Thiên Hải đều không có điện, chỉ có nhà Trương Dịch có điện, nhưng cả khu chung cư đều không phát hiện ra điều đó.
Trương Dịch nhìn thấy đàn em của Trần Chính Hào đang khiêng hai cái xác ra khỏi cửa.
Trương Dịch nhìn kỹ một chút và cảm thấy hai người này rất quen.
Sao lại nhớ rõ như vậy ư, là vì hầu như tất cả người ở cái khu chung cư này Trương Dịch đều quen biết.
Nhưng rõ ràng hai người này không sống trong khu chung cư của bọn họ.
Vì vậy, chỉ có thể là khi tuyết vừa rơi, những người đó đã bị đàn em của Trần Chính Hào gọi tới.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Trương Dịch liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Ngày đó, khi Trần Chính Hào đem người tới tấn công nhà Trương Dịch, bị Trương Dịch dùng vòi nước xả một lượng lớn nước vào người.
Lại còn dưới thời tiết âm sáu, bảy độ nữa, nên rất dễ chết người.
Vì vậy, hai người này có khả năng là sẽ bị cóng chết rồi.
Cảm lạnh và sốt do nhiệt độ thấp gây ra, nếu ở trong môi trường ấm áp và điều trị bằng thuốc hạ sốt, thì tử vong cũng là chuyện rất bình thường.
Nếu không, thì sao tuổi thọ người ở thời cổ đại lại ngắn như vậy?
Hai xác chết bị lột hết quần áo, rồi bị ném ở ngoài cửa.
Trương Dịch nhíu mày, lúc đầu anh không hiểu mục đích của họ là gì.
Nếu như chỉ muốn ném xác, chỉ cần ném thẳng nó qua cửa sổ luôn, tuyết dày có thể che đậy được mọi thứ.
Sao lại phải ném ở ngoài cửa?
Nhưng mà sau một lúc suy nghĩ, đột nhiên Trương Dịch nghĩ đến một khả năng đáng sợ, không khỏi trợn to mắt.
Trần Chính Hào để lại xác chết của họ, chẳng lẽ là...giữ lại làm lương thực dự trữ ư?
Ý nghĩ này khiến tóc gáy anh dựng lên, không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng giải thích như vậy là hợp lí nhất.
Thời tiết lạnh, bên ngoài trời là một chiếc tủ lạnh khổng lồ, không cần lo cái xác sẽ bị thối rữa.
Hiện tại, hiểu biết của mọi người về ngày tận thế đều đến từ những bộ phim.
Còn ăn thịt người, ở trong mấy cái phim đó không phải là hiếm gặp.
Trong những ghi chép về lịch sử nhân loại, có ghi chép những chuyện kinh khủng như đổi con cái lấy thức ăn, gạo và thịt.
Có lẽ là do những năm tháng hòa bình, đã khiến một số người quên đi lịch sử được ghi bằng giấy trắng mực đen.
Cho tới khi, tận thế đến.
Trương Dịch hít sâu một hơi, trái tim đang đập nhanh của anh nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
So với người bình thường, thì anh tiếp nhận chuyện này nhanh hơn nhiều.
Dù sao anh cũng từng trải qua tận thế một lần rồi, cũng từng bị người ta coi là thức ăn.
Anh biết rằng, khi bị dồn vào đường cùng, vì đói, con người có thể làm ra bất kỳ hành động tàn ác nào, và ăn tất cả mọi thứ mà họ có thể ăn.
“Trần Chính Hào này thật sự là một người tàn nhẫn!”
Mặc dù Trương Dịch không muốn nhìn thấy mấy đại ca xã hội đó, nhưng cũng không khỏi cảm khái.
Nhiều người đều hiểu quy luật này.
Nhưng nếu gã ta thực sự dùng thi thể của anh em mình làm lương thực dự trữ trước khi cạn kiệt thức ăn, thì cũng không quá đáng khi nói gã ta thật vô nhân tính.
Sau khi Trần Chính Hào giết hộ gia đình phòng 301, bầu không khí trong toàn bộ khu chung cư trở nên rất căng thẳng.
Nhóm chát lớn trước đây, bây giờ không ai dám nói chuyện.
Trần Chính Hào dường như cũng nhận ra việc mọi người bí mật thành lập một nhóm chat mới sau lưng gã ta.
Nhưng vốn dĩ chuyện này không có cách nào ngăn cấm được.
Gã ta chỉ có thể làm đủ mọi việc từ uy hiếp đến mượn sức trong nhóm chat của mình.
[Tình hình bây giờ khó khăn như vậy, mọi người đều là vì mạng sống, không ai muốn động thủ giết người.]
[Nếu không phải thằng nhãi phòng 301 đánh người của tôi trước, tôi cũng sẽ không lỡ tay giết nó. Dù sao tôi cũng không phải là ác ma!]
[Hy vọng sau này mọi người có thể chung sống hòa thuận, lúc cần thiết có thể cho chúng tôi mượn một chút đồ ăn.]
[Chỉ cần mọi người ngoan ngoãn phối hợp, tôi đảm bảo mọi người có thể yên ổn không có việc gì.]
Những lời này vừa nói ra, có một ít người thật sự đã thả lỏng cảnh giác.
Thậm chí có người cảm thấy, có lẽ thật sự như Trần Chính Hào đã nói, chủ nhân 301 chết bởi vì anh ta ra tay trước.
Hội chứng Stockholm nói đến chính là loại người này.
Trong cơn tuyệt vọng của cái chết, chỉ cần hung thủ dành cho bọn họ một chút ân huệ, họ sẽ mang ơn đội nghĩa.
Trương Dịch vẫn giống như là người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt, không bình luận cũng không tham gia.
Nhưng trong lòng anh nhiều thêm vài phần cảnh giác đối với Trần Chính Hào.
Tuy nhà anh phòng bị vô cùng kỹ lưỡng, chỉ bằng bọn người Trần Chính Hào cùng khẩu súng hỏng kia căn bản không có cơ hội đột nhập.
Nhưng trong tận thế, cẩn thận hơn một chút luôn không có gì sai.
“Nếu thật chọc tới mình thì mình nhất định phải tìm cơ hội giết gã ta đi!”
Trương Dịch nhàn nhạt nói.
……