Editor: Mai Tuyết Vân
“Mẹ hâm nóng canh trong trong không gian cho Lưu Minh uống, cậu ấy sẽ khỏe nhanh thôi.’’ Nhìn con gái có thể trị lành vết thương, mọi người đều vui vẻ trong lòng. Vậy không phải là con gái họ đã có thêm dị năng trị liệu rồi sao, nghĩ như vậy, bọn họ lại càng vui mừng. Lưu Minh chưa tỉnh lại, nên để anh ấy nằm trong buồng xe nghỉ ngơi, ba người đi đến buồng lái, Bạch Nhược Oánh ngồi xuống.
“Ba, mẹ, bác Hình, con biết thật ra mọi người vẫn luôn tò mò vì sao con lại biết nhiều việc như vậy đúng không?’’ Nhìn mọi người đang nhìn cô, Bạch Nhược Oánh thở sâu một hơi, “Nếu như con nói, con đã chết một lần, bây giờ con sống lại trở về, mọi người có cảm thấy kỳ quái hay không?’’ Bọn họ không nói gì, có chút khiếp sợ, nhìn sắc mặt cả nhà, Bạch Nhược Oánh từ tốn kể lại những chuyện đã gặp ở đời trước. Nghe con gái kể lại, ông bà Bạch khóc như mưa, giờ họ đã biết, chuyện nghe thì hoang đường, nhưng bọn họ lại tin tưởng cô. Ông bà Bạch xoa đầu con gái mình, đứa bé đáng thương, đời trước gặp bao nhiêu khổ nạn như vậy.
“Tên khốn Lý Hiển Nghiêu, ba nhất định phải đi giết hắn!’’ Ông Bạch phẫn nộ nói. “Còn cả nhà hắn, đều không tốt đẹp gì.’’ Bà Bạch cũng tức giận. Ông Hình không nói gì, nhưng khi nghe Bạch Nhược Oánh kể ra không chút kiêng kỵ ông. Nói những chuyện bí mật như thế, khiến ông rất xúc động, ngoài cảm động ra, ông cũng căm tức cả nhà Lý Hiển Nghiêu, còn đau lòng vì những chuyện cô đã gặp. “Không cần đâu ba, Lý Hiển Nghiêu đã bị con giải quyết rồi, còn người nhà hắn, ba nhớ cô gái tức giận ném cầu lửa vào con không? Cô ta chính là kẻ năm đó đã đẩy con gái vào bầy zombie, hôm nay tất cả đều bị con giải quyết hết.’’
Nói đến đây, giống như cô đã cất được tảng đá nặng trong lòng, cô biết, giờ phút này cô mới chính là mình, sống vì người nhà. “Không sao, mọi người không cần lo lắng, bây giờ con nghĩ lịch sử đã thay đổi, con không thể biết được tương lai có thay đổi gì hay không. Đối với những chuyện sau này, có nhiều việc con không xác định được, điều duy nhất con biết chắc, đó là trong đầu zombie tiến hóa đều có một tinh thạch màu đỏ. Thủy tinh thể ấy là một dạng hạch năng lượng, chi phốt toàn bộ hoạt động của zombie.
Thủy tinh thể phân cấp bậc, cấp càng cao zombie càng tiến hóa, màu của nó càng về sau càng đậm. Không biết sau này màu của thủy tinh thể sẽ đậm đến mức nào, con không biết được. Trước đây bác Hình có hấp thụ một viên thủy tinh thể nhỏ, chỉ là cấp một, thủy tinh thể không có thuộc tính, nên bất kỳ dị năng giả nào cũng hấp thụ được. zombie cấp 1 là phổ biết nhất, trong mười zombie bình thường thì có mấy đứa là zombie bậc thấp. Tất nhiên càng lên cao, tỷ lệ zombie cấp cao cũng ít đi.
Đồng thời, ngoại trừ zombie tiến hóa, dị năng giả cũng nhờ hấp thụ thủy tinh thể mà bắt đầu tiến hóa. Chẳng qua mỗi lần lên cấp không thể so sánh với quá trình tiến hóa của zombie, vì chúng sẽ luôn mạnh hơn con người một chút. Giống như người bình thường và zombie bình thường, da thịt của chúng đã dày hơn chúng ta rồi. Về phần gia tăng dị năng, cần bao nhiêu thủy tinh thể mới thăng cấp, còn tùy vào năng lực của chúng ta. Giống như luyện công thời cổ đại, cũng có cao có thấp, cái này cần ngộ tính, không cách nào đoán trước được.’’
“Vậy có phải nếu dị năng giả cấp thấp trực tiếp hấp thụ thủy tinh thể cao cấp sẽ tăng cấp thành công đúng không?’’ Nghe lời con gái nói, bà Bạch tò mò hỏi, nếu như nói thế, không phải ai cũng có thể hấp thụ thủy tinh bậc cao rồi thăng cấp, tiết kiệm được không ít thời gian.
“Mẹ hỏi điều con đang muốn nói, đạo lý lòng tham không đáy, ham quá thì thâm, không bao giờ thay đổi. Ai không rõ sẽ đều muốn hấp thụ thủy tinh bậc cao, từng có người làm vậy, dĩ nhiên kết quả của bọn họ khi thất bại. Một là gia nhập đại quân zombie, hai là bạo phát mà chết.’’ Nghe cô nói thế, bà Bạch che miệng.
“Để biết rõ giai đoạn dị năng của mình, cần dùng tinh thần để cảm ứng, tránh lòng tham không đáy. Hiện nay, đa số mọi người còn chưa biết sự quan trọng của thủy tinh thể, cho nên bây giờ chúng ta phải thu thập thủy tinh thể, sau đó tu luyện rồi nhanh chóng đến thành phố B.
Sau trận tuyết này, zombie sẽ bắt đầu tiến hóa, điều này tượng trưng cho việc chúng rất nguy hiểm. Con không yên lòng về cả nhà, nhất là mẹ, mặc dù mẹ có dị năng không gian, nhưng khi gặp phải zombie biến dị, mẹ sẽ càng gặp nguy hiểm.Hơn nữa trong zombie biến dị còn xuất hiện zombie dị năng. Viên thủy tinh thể này là do con giết một zombie dị năng tốc độ, về sau không biết sẽ còn thứ gì nữa. Dù một đất nước có suy vong thế nào, nhưng con tin thủ đô vĩnh viễn là nơi an toàn nhất, cho nên chúng ta phải nhanh chóng đến thành phố B.’’
Bạch Nhược Oánh lấy thủy tinh thể màu đỏ kia ra, “Điều này cũng ít thấy, phần lớn zombie tiến hóa hôm nay, đều có thủy tinh thể màu đỏ nhạt, mọi người chưa thể hấp thụ được. Nên tạm thời con giao hết cho mẹ bảo quản, chờ sau này mọi người ai có thể dùng, thì liền đưa cho người đó. Về sau còn nhiều nơi dùng đến thủy tinh thể này, đặc biệt là thành phố B, nên chúng ta nhất định phải thu thập càng nhiều càng tốt.’’
"Ba, mẹ, bác Hình, chuyện tương lai con không thể nắm chắc nữa rồi. Cho nên có rất nhiều thứ, chúng ta phải cùng nhau tìm hiểu.’’ Nhìn ánh mắt kiên định của cô, mọi người gật đầu, “Mặc kệ tương lai ra sao, người nhà chúng ta bình an ở cạnh nhau là điều quan trọng nhất.’’
Cơ thể Lưu Minh đã tốt hơn, chỉ là hai tật xấu vẫn không bỏ được, vừa đòi bà Bạch uống thêm canh, rồi lại ghen tỵ với năng lực của Bạch Nhược Oánh, hâm mộ đến nổi chân chó trước mặt cô.
Nhìn Lưu Minh hò hét ầm ĩ, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, có con hàng bại não nháo loạn, đường đi cũng không nhàm chán nữa. Bọn họ cách thành phố B không xa, nếu như đi đường cao tốc chỉ cần một ngày, nhưng bây giờ không thể đi quốc lộ, chỉ đi được đường nhỏ.
Dọc đường vừa đi vừa nghỉ, tốc độ zombie thay đổi, nhìn bọn chúng không đi từ tốn nữa mà bắt đầu chạy, Bạch Nhược Oánh quan sát thấy khớp xương của zombie không cứng ngắc nữa. Mở cửa sổ ra, nhìn người bên ngoài. Có người nhìn thấy zombie, cho là họ vẫn giống ngày trước nên cũng không để ý, nhưng lúc này bọn chúng lại nhe răng nanh sắc nhọn chạy về phía người ta.
Mùa đông vốn rất lạnh, cộng thêm quần áo nặng nề, còn zombie không sợ lạnh, bọn chúng vẫn mặc quần áo rách rưới trên người. Cho nên nhiều người đã nhanh chóng bị zombie đẩy ngã, nuốt vào bụng. Nhìn thấy cảnh này, ông Hình không dừng xe, còn bà Bạch thì trở vào khoang, bà không có cách nào nhìn được cảnh này. Có người nhìn thấy xe hàng của họ, muốn chạy đến cầu cứu, còn có người lại muốn cướp, vậy mà không ai thành công. Xe hàng đến một chỗ không người rồi dừng lại, các zombie thấy xe ngừng lại, người còn chưa xuống đã phấn khích chạy đến chỗ họ.
Ngoại trừ bà Bạch ra, mọi người đều sử dụng dị năng, kể từ khi ông Hình hấp thụ thủy tinh thể, sức mạnh thay đổi lớn, ông bổ một đao xuống đầu zombie, còn không hề thở gấp. Ông Bạch và Lưu Minh đều đánh tầm xa, hai người phối hợp lẫn nhau, ông Bạch ném nước lên người zombie, Lưu Minh phụ trách làm nước đóng băng. Hai người hợp tác, thời gian đóng băng cũng lâu, như thế, đông cứng một đám zombie lại, sau đó hai người dùng đao chém đầu zombie.
Muốn hỏi vì sao hai người lại dùng đao? Lưu Minh nói đồ chơi vui như vậy, cũng luyện tập thể lực một chút, nếu không ngày nào đó anh cũng không chạy trốn nổi đám zombie này, không phải xấu hổ đến chết sao?
Nghe thế, ông Bạch lắc đầu, chuyện nghiêm túc qua miệng Lưu Minh đã trở thành thế này. Cứ như thế, bọn họ góp nhặt được không ít thủy tinh thể, mọi người thay phiên hấp thụ.
Còn Bạch Nhược Oánh, cô vốn muốn phân phát thủy tinh thể cho mọi người, vì hiện giờ ngoại trừ dị năng tốc độ, cô còn có các dị năng khác đến từ không gian và Ẩm Huyết.
Thủy tinh thể này vô dụng với cô, nhưng mọi người không biết dị năng của Bạch Nhược Oánh đến từ Ẩm Huyết, chuyện này cô không giải thích, cuối cùng, cô nghĩ, cứ lấy đi, sau này còn có chỗ dùng được. Bạch Nhược Oánh bỏ thủy tinh thể vào không gian, còn mọi người thì hấp thụ chúng, dư thì cất lại, để dành xài sau này, tất cả đều bỏ vào không gian của bà Bạch.
Bởi vì dị năng không gian là dị năng duy nhất không thể thăng cấp, cho nên không gian của bà Bạch không thể thăng cấp được. Nghe lời cô nói, mẹ cô không tỏ ra gì, không gian của bà đã rất lớn rồi.
Trong mạt thế, dị năng không gian rất hiếm, mọi người đều rất coi trọng nó. Bởi vì dù sao mang theo một người có thể đi bộ, cũng hơn là cõng hành lý đi.
Bởi vì dị năng giả không gian chết, những thứ bên trong sẽ biến mất theo, cho nên quốc gia và các đội ngũ khác cũng rất bảo vệ dị nặng giả không gian, khi gặp được rất ưu ái họ.
Chẳng qua, Bạch Nhược Oánh không muốn mẹ để lộ dị năng, một là bọn họ có đủ đồ, bây giờ không cần người khác đối xử đặc biệt. Hai là đời nào có chuyện bánh rơi từ trời xuống, người ta cho mình điều tốt, không phải đợi sau này sai khiến họ ư?
Nghe Bạch Nhược Oánh nói, mọi người đều không phản đối, như vậy bà Bạch sẽ an toàn hơn, hơn nữa ngoài không gian rất lớn của bà Bạch, bọn họ còn có không gian của Bạch Nhược Oánh và xe hàng này, đã đủ rồi.
Lưu Minh nhìn về phía Bạch Nhược Oánh, anh hỏi cô đời trước của mình, khi đó anh là một đại anh hùng à? Nhìn hai mắt Lưu Minh phát sáng, cô lắc đầu, nói đời trước anh đã bị zombie giết từ lâu.
Lưu Minh tức giận, anh cảm thấy chính zombie đã ngăn không cho anh trở thành đại anh hùng. Cho nên về sau khi Lưu Minh giết zombie, giống như bọn chúng thiếu nợ anh mấy triệu tệ, ánh mắt của Lưu Minh đều đỏ lên, dĩ nhiên khi giết zombie càng thêm quyết liệt.
Cả hành trình mọi người cũng xem như thoải mái, không thiếu miếng ăn cái mặc, không việc gì lại giết zombie. Lúc này, trời tối tìm một chỗ tốt, Bạch Nhược Oánh dừng xe lại. Đúng lúc bọn họ chuẩn bị đi ngủ, thì từ phía xa có một chiếc xe, dừng lại kế bên nơi họ đỗ xe.
Không xuống xe, cũng không có ý rời đi, nên cả nhà chuẩn bị đi ngủ, dĩ nhiên lúc họ nghỉ, sẽ có người đi tuần, mà người trực gác đêm nay chính là Lưu Minh. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, cô mở mắt ra, họ đều bận rộn cực khổ cả ngày, Bạch Nhược Oánh trấn an mọi người rồi xuống xe.